Đúng 15h tại sân cỏ, bốn người đã có mặt đầy đủ.
- Được rồi!! chúng ta bắt đầu bài một: Chạy.
Tinh Tinh chấp tay phía sau nhìn cũng ra dáng sư phụ lắm!!@@
- Vì sao chúng ta cần học bài này?
Cô giơ ngón tay thon thả quay vòng vòng trước mặt ba trò
- Dạ thưa vì phá người ta xong phải chuồn lẹ ạ!! [Thiên Vy lúc nào cũng là người nói trước tiên]
- Đúng!! nên mục tiêu của bài này là ba người phải chạy được tốc độ “ánh sáng” chạy mà người khác nhìn không rõ mặt, chỉ nghe được tiếng gió và tiếng bước chân thôi.
Tiểu Tinh tuôn một tràng, nhanh nhưng câu chữ dứt khoát và rõ từng tiếng.
- Giống như lần đầu gặp Tinh vậy hả??
Vy nhớ lại lúc ấy, quả thật trước khi Tinh Tinh ngã, hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Có thể cho là như vậy!!
Sư phụ gật gật đầu cười nhẹ đầy vẻ tự mãn, trong lúc đó có một cơn gió lạ vụt qua người Tinh Tinh.
- Ngọc Bình An?? [Thiên Anh thông thả đưa đẩy mãnh ngọc lấy được trong túi áo khoác của Tinh Tinh]
- Quái trời ơi!!............ Anh đã đạt bài này, hai bạn thử đi!!
Tinh đã hiểu cơn gió kia là gì rồi, cô bạn này không hề đơn giản. Quay sang nói với hai trò còn lại và hai người méo mặt như nhau,, bắt đầu tập chạy. Tuy chạy đã rất nhanh nhưng chưa được trình độ như Anh và Tinh Tinh
- Giờ thì trả lại cho tui.
Quay trở lại nhìn Thiên Anh, Tinh Tinh xòe tay ra để đòi lại mãnh ngọc.
- Ừ... trả.
Thiên Anh buông lỏng tay và mãnh ngọc rơi xuống ngay tay Tiểu Tinh.
- Sao bạn lại không thích nói chuyện nhiều??
Câu hỏi lớn xuất hiện từ lúc mới gặp nhau, giờ Tinh Tinh mới có dịp hỏi.
- Quen rồi
Không biết đây là thái độ gì nữa, không giận không vui, có thể nói là bất cần.
- Nói vậy thì cũng có một lúc bạn bình thường như bao người. Vậy tại sao lại thành như vầy?
Hết thắc mắc này đến thắc mắc khác được đặt ra trong Tinh Tinh
- Trách nhiệm,
Thiên Anh dường như định nói ra điều gì đó, nhưng rồi ngưng lại. Đôi mày có phần trầm xuống
- Hả...?? trách nhiệm gì?? [Tinh hỏi lại ngay khi Anh ngưng không nói]
- Không.
Thiên Anh đã trở lại với bản chất lạnh lùng, khi vô tình cậu tự nhắc cho mình nhớ nỗi đau không một ai chia sẻ được của mình.
- Sao vậy đang nói mà!!! trách nhiệm gì?? nhiệm trách trách nhiệm gì vậy Anh.......... [vừa nói Tiểu Tinh vừa cầm lấy bàn tay Thiên Anh lay lay thuyết phục]
- Buông.
Thiên Anh giật tay lại. Trong lòng xuất hiện một cảm giác khó chịu đến muốn nổ tung, trước giờ ngoài Vy và ba, không một ai được phép động vào cậu. Vậy mà Tinh Tinh cứ vô tư, lần trước là vỗ mông giờ thì cầm tay. “nhất định phải tránh xa con người này, cô ta thật nguy hiểm @@” Thiên Anh nhăn nhó.
- Xí!! rồi thì Tinh Tinh này cũng sẽ biết thôi, chưa gì là khó với tui cả. Để rồi xem!! [Tinh hất mặt,,,,] Ủa mà lo nói chuyện hai người kia chạy đâu rồi...??
Ngó nghiêng toàn sân cỏ, chỉ thấy còn hai bóng người là Thiên Anh và Tiểu Tinh thôi.
- Đi tìm.
Thái độ của Anh có chút lo lắng, mà cũng không quá ngạc nhiên Thiên Vy còn hơn cả mạng sống của cậu mà!!
Hai người đi đến cuối sân cỏ, thì thấy một đường rẽ giữa bụi cây rậm. Đi theo thì thấy Hoàng Phong ngất trên nền cỏ, còn Thiên Vy thì đang đứng trước một đám nữ sinh, khoảng cách còn quá xa không thể nghe được cuộc trò chuyện. Linh cảm có chuyện chẳng lành Thiên Anh lao tới với tốc độ kinh hoàng, vừa kịp lúc nắm chặt lấy cánh tay nhìn thì mảnh khảnh yếu mềm nhưng nó đang định làm đau cô em gái bảo bối của Anh - giật mạnh làm cô gái đấy mất đà gục xuống.
- Làm trò gì?
Thiên Anh cố gắng lấy cơn giận để kéo dài sự sống cho cô ta cho đến khi biết được lý do của hành động đáng chết đấy.
- Mày........... mày cũng giống cô ta, Hoàng Phong là củ..ủ...a..............
Nghe đến đấy Thiên Anh đã đoán được nguyên nhân và nhanh như cắt, lấy ra từ áo một con dao bấm, với tốc độ tương tự lúc Anh chạy đến, ngưng ngay trước mắt và cách mắt ả kia chỉ khoảng 1cm, tay kia đã giữ chặt lấy đầu của ả làm ả dường như không thở được vì quá hoảng sợ.
- Anh............. để em xử lý cho... Anh à......
Thiên Vy chỉ đứng đằng sau nhỏ giọng vì Vy biết nếu phản ứng mạnh hay chạy lại cang ngăn thì ngay lập tức cô ta sẽ chết. Những lời nói đấy đã lọt được vào tai Anh, dần hướng mắt về phía Thiên Vy nhưng con dao thì vẫn ở nguyên vị trí, nhìn em mình một lúc lâu dò xét. Thiên Anh cũng đã chớp lấy đôi mi công.
- Được... tùy Vy!
Cánh tay xiết chặt lấy đầu ả dần nới lỏng và thả ra hẳn, con dao cũng được hạ xuống. Thiên Anh quay đi, ả đó ngay lập tức ngã phịch xuống nền cỏ. Dần lấy lại tinh thần định bỏ chạy, Thiên Anh cũng đã yên vị ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Thử đi... [nhìn cô ả bằng ánh mắt xuyên thấu]
- Tốt nhất cô đừng nên cử động quá mạnh, không thì con dao đó sẽ cấm thẳng vào người cô.
Thiên Vy nhẹ nhàng nói như khuyên răng chứ không giống như đang đe dọa, Vy quá hiểu tính chị mình, trước giờ chưa ai động đến Vy mà được sống, việc chạy trốn để được sống là hoàn toàn không có khả năng,. Thiên Vy tiến đến chỗ ả, dần khom người ngồi xuống để dễ nói chuyện, cô ả dường như cống cả chân, không thể đứng lên được nữa rồi.
- Cho tui biết tên cô. [Vy có một thái độ bình thản và có chút nhân từ]
- Châu.........Châu Kim Hòa.....[tuy Vy không chút gì hung hăng, nhưng cô ta vẫn run lên từng cơn]
- [Vy quay đi lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó] Châu Kim Hòa..... giúp tui.
Vậy là tắt máy,đó là cách trừng phạt riêng của Thiên Vy. Điều tra kỹ người đó và tùy hoàn cảnh mà xử lý. Ví dụ như là con nhà giàu, chảnh chọe gia đình không tốt thì ngay lập tức nhà đó phá sản, nhưng nếu gia đình tốt thì chỉ trừng trị riêng người gây chuyện thôi.
- Xong rồi... cô có thể đi.
- Chưa được
Anh đứng lên và tiến đến chỗ ả..... “chát” một cái tát trời giáng,, rồi phủi phủi tay ý bảo “cút nhanh” quay lưng lại cầm tay Vy kéo nhẹ đi.
- Còn Phong thì sao??? [Vy quay lại nhìn Hoàng Phong vẫn còn say giấc vì bị chụp thuốc mê]
- Tỉnh dậy sẽ tự biết mò về nhà thôi, Vy cứ khéo lo. À mà chạy lại kéo cái nhỏ dòng họ của khỉ kia đi cùng, nhỏ hóa đá nãy giờ kìa!!
Anh liếc nhanh sang chỗ Tinh Tinh đang đứng ngây ra như trời trồng.
- Anh kỳ ghê, người ta tên Tinh Tinh đẹp thế mà!!
- Vậy còn không chịu là dòng họ của Khỉ??
- Xí........[nhăn mũi cười với Anh, Vy chạy lại vỗ vai Tiểu Tinh] Tinh à.... đi thôi, hết chuyện rồi.
Kéo mãi Tinh mới tỉnh được phần nào, đi cùng với Vy được vài bước thì như đã hoàn được đủ số hồn phách vừa bị thất lạc, Tinh giật mình.......
- Trời đất quỷ thần thiên địa thánh nhân diêm la dương ngọc hoàng thượng đế ơi, con chưa bao giờ thấy ai mà khủng bố như hai chị em nhà này!!! hàaaa.....àaa.. hàaaaa...
Kêu ra một tràng, hầu như không thiếu gì cả. Tinh Tinh gào lên trong kinh hãi và chuyển nhanh sang trạng thái khóc giả vờ.
- Phục bạn luôn đấy Tinh, nhỏ đó là người đầu tiên tui cứu được đấy. Trước giờ chưa ai sống nổi với Anh cả [Thiên Vy điềm đạm nói]
- Trời mẹ ơi....!! giết người luôn hả?!?!?!
- Sợ không?
- Sơ..ơ....sợ.......
- Tránh xa ra [Thấy biểu hiện đấy Thiên Anh có chút vui, nhìn rất lạ mắt]
- Khô...ông..... không........ tui có sợ nhưng không tránh, tui vẫn rất thích làm bạn với hai người.
- Gan...
Thiên Anh đang khen hay đang giận, thật khó đoán được thái độ người ta chỉ qua một chữ.
- Miễn là khi tui phạm lỗi xin rủ lòng bỏ qua cho [giờ thì chấp hai tay mặt nhăn xịt lại xuống giọng cầu xin được sống]
- Yên tâm, có Vy bảo vệ Tinh mà, hyyhy!!
- Ờ.... vậy là tui yên tâm rùi, hyhy [Tinh Tinh cười nhắm cả đôi mắt lại] mà nè...... mai là bài tập thứ 2, giờ và địa điểm không thay đổi. Vậy nha, Tinh về trước. Tạm biệt!!
Vui vẻ tạm biệt, Tiểu Tinh rẻ hướng về nhà, cặp song sinh thì đi hướng ngược lại.