Ngày 17 tháng 11, sinh nhật anh. Trần Dực ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe thấy âm thanh tiếng cửa gỗ bên ngoài bật mở, tiếp đến là tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô gái.
Lâm Thiến từ ngoài trở về, trên người vẫn còn mang hơi thở lạnh buốt. Cô ôn nhu, dịu dàng nhét trở vào tay anh một bó hoa thật to.
Cũng nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Trần Dực ngước mắt nhìn cô, đôi con ngươi đen thẫm nhuốm màu hạnh phúc, người đàn ông đặt hoa sang một bên kéo tay cô vào lòng mình ôm thật chặt, dựa cằm lên đầu cô hít thở hương thơm nhè nhẹ mang theo mùi gió lạnh từ mái tóc dài đen nhánh.
- Thiến Thiến em đừng bao giờ rời xa tôi.
Giọng anh trầm trầm ẩn nhẫn yêu thương vô hạn, một tình yêu mà trước giờ chưa từng dành cho ai hết.
- Chắc chắn rồi.
Trần Dực nghe thấy nụ cười của cô, ngữ khí thiếu nữ uyển chuyển lại nghiêm túc, niềm tin của anh vào câu nói này càng mạnh mẽ hơn.
Không khí hạnh phúc này không kéo dài được bao lâu, cánh cửa bên ngoài thêm lần nữa bật mở khí lạnh theo đó lùa vào trong phòng, Trần Dực khó chịu nhìn Khang Lâm đang bước vào, giọng anh trầm trầm không rõ cảm xúc.
- Khang Lâm sao đến đây đột ngột vậy?
Khang Lâm không trả lời, anh thay vào đôi dép đi trong nhà. Lúc ngẩng mặt lên nhìn tới chiếc áo khoác của Lâm Thiến đang ở trên tay Trần Dực, con ngươi anh co rút lại, không biết tức giận hay thương hại, anh tiến tới giật mạnh chiếc áo kia ra khỏi người Trần Dực, thanh âm ẩn nhẫn tức giận, trong lòng cũng bất lực không thôi.
- Cậu vẫn tiếp tục sao, vẫn chưa chịu tiếp nhận hiện thực sao? Con người cậu rốt cuộc cố chấp quá vậy.
Trần Dực nhìn thấy "Lâm Thiến" đã vụt ra khỏi người mình, vòng tay anh trống rỗng khiến lồng ngực trở nên khó chịu, "cô" rời khỏi anh rồi? Cô cứ vậy mà rời khỏi anh?
Con ngươi Trần Dực từ xám xịt dần dần đổi sắc, anh bất chấp lao vào Khang Lâm gào lên, thoạt nhìn như con mãnh thú vừa bị chọc giận.
- Sao cậu lại đẩy cô ấy ra? Cậu không cần làm như vậy đâu.
Khang Lâm bị Trần Dực túm chặt cổ áo, hai người cao bằng nhau, hơn nữa sức lực của Trần Dực qua một năm nay đã suy yếu không ít. Khang Lâm cắn răng cho Trần Dực một quyền, Trần Dực bị đánh bất ngờ ngã xuống đất, con ngươi đỏ quạch nhìn Khang Lâm đầy căm giận.
- Cậu cướp Lâm Thiến của tôi, cậu trả cô ấy cho tôi.
Khang Lâm hạ thấp người, tiếp tục cho anh một quyền nữa, cứ một quyền đánh tới đầu óc Trần Dực tựa như thanh tỉnh dần.
Đau đớn làm cho anh tỉnh táo... Lúc này Khang Lâm cũng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Trần Dực quát to.
- Đã tỉnh chưa? 1 năm rồi cậu điên đủ chưa?
Trần Dực nhìn Khang Lâm lại ngơ ngác nhìn tới chỗ anh và "Lâm Thiến" vừa đứng. Anh không nhìn thấy bó hoa kia đâu nữa, cũng không nhìn thấy Lâm Thiến của anh đâu nữa, thay vào đó chỉ có chiếc áo khoác lông màu trắng mà cô rất thích được vứt ở trên sàn nhà.
Không gian cô quạnh khiến Trần Dực trở nên sợ hãi, anh đảo mắt xung quanh như đang cố gắng vùng vẫy trong cái hơi ấm còn sót lại.
- Lâm Thiến đâu rồi? Cậu giấu cô ấy đi đâu rồi? Cậu trả cô ấy về cho tôi, tôi thề sẽ đối xử thật tốt với cô ấy... thật đấy!
Lời nói càng về sau càng vô lực suy yếu.
Trần Dực ngơ ngác nhìn Khang Lâm con ngươi chứa đựng nỗi đau đớn vô tận.
- Lâm Thiến mất rồi, vào ngày này năm ngoái đã mất rồi.
Tĩnh lặng vô biên. Một khắc đó thế giới lặng lẽ không có tiếng động, chỉ có tiếng gió vù vù từ bên ngoài thổi tới xẹt qua tai, mang đi tất cả màu sắc trước mắt.
Khang Lâm không biết Lâm Thiến là vô tình hay cố ý.
Cô chọn đúng ngày sinh nhật của Trần Dực mà ra đi, sự trả thù này thực sự quá độc ác. Nó không chỉ giày vò người đàn ông này trong một khoảng thời gian ngắn, mà hằng năm, ngày nào cũng thế, vào đúng ngày này, trái tim sẽ giống như bị người đục khoét, đau đớn đến ngạt thở.
Khang Lâm nắm lấy cổ áo Trần Dực, anh nhìn thẳng vào mắt Trần Dực nhấn mạnh từng chữ, mà từng chữ này được thốt ra cứ như hàng ngàn con dao sắc bén, vô tình cắm vào trái tim đang đập trong lồng ngực Trần Dực khiến môi anh tím tái, trắng bệch.
Lại câu nói đó, một câu nói này Trần Dực đã nghe thấy rất nhiều lần rồi. Anh hoảng sợ đẩy Khang Lâm ra khỏi người mình, lảo đảo đứng dậy, đôi mắt anh nhìn qua thằng bạn thân của mình, không mang nhiều tình cảm, không phải căm hận, mà là bi thương đến tê dại.
Trần Dực mới vừa rồi còn cảm nhận được hơi ấm của cô, vẫn còn thấy cô đứng bên cạnh mình vậy mà chỉ một khắc sau sao có thể nói biến mất là biến mất. Anh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm nói.
- Cậu gạt tôi, các người đều gạt tôi. Lâm Thiến chưa chết, cô ấy chưa chết hiểu chưa? Hôm nay là sinh nhật tôi mà, hằng năm cô ấy đều làm bánh sinh nhật cho tôi, còn nấu thức ăn nữa... Cô ấy sao có thể chọn ngày này mà đi. Cô ấy không thể đi, cô ấy không thể bỏ tôi được.
Trần Dực điên rồi! Anh lảo đảo bò trên nền đất, gắt gao túm chặt chiếc áo khoác của Lâm Thiến vừa bị Khang Lâm ném đi, giống như trân bảo mà ôm chặt vào lòng. Đầu không ngừng lắc loạn.
- Lâm Thiến. em thật xấu. Đi lâu như thế khiến cho cậu ta hiểu lầm kìa. Em sao còn chưa trở về nữa, bên ngoài lạnh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Tình trạng lẩm bẩm một mình này của Trần Dực, Khang Lâm nhìn đã phát quen, chỉ là không đành lòng muốn nhìn bạn của mình cứ thế lún sâu. Anh đi tới gần Trần Dực, thân người cao lớn chầm chậm ngồi xuống, tay vừa định đưa ra, không ngờ Trần Dực đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng đáng sợ túm chặt cổ áo của Khang Lâm nói lời đe dọa.
- Vì cậu là bạn tôi nên tôi... Nếu còn có lần sau tôi nhất định không tha. Cô ấy chỉ đi du lịch thôi, khi chơi chán sẽ lại về, chắc chắn sẽ về... CẬU HIỂU CHƯA???
Vế sau ấy Trần Dực không biết là nói cho Khang Lâm nghe hay chính là lời nói tự động viên chính mình. Đây chính là cái chỗ bám duy nhất để khiến anh có thể chống đỡ.
Khang Lâm đen mặt, trong mắt chứa đầy lửa giận, đối với thằng bạn này anh vừa tức vừa thương. Anh cũng không biết phải làm gì nữa, đợi Trần Dực buông tay ra, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
- Lừa mình dối người thú vị lắm hả?! Lâm Thiến không còn nữa. Em ấy hiến giác mạc cho cậu rồi đi rồi.
Khang Lâm hình như cũng không thể quên được ngày này bởi lẽ hôm ấy mưa rất to, cơn mưa đem theo cơn lạnh buốt xả xuống mặt đất, cả đất trời mang theo màu sắc u ám.
- Anh chị giúp em một điều thôi, lúc em chết không cần nói với anh ấy, đem em thiêu đi. Cũng không cần chôn cất, cứ thả em ra biển là được. Cả đời này em chưa đi đâu xa cả, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Lâm Thiến không biết tại sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn được, Tĩnh Vy rõ ràng không chịu, cô khóc lớn khó chịu nói:
- Sẽ không sao hết, không có chôn cất gì hết. Em sẽ khoẻ lại ngay thôi, sau khi khoẻ chị với Khang Lâm đưa em đi chơi, em không cần để ý đến Trần Dực, không nên hiến giác mạc cho anh ta làm gì, tuyệt đối không cần để ý đến loại người như anh ta nữa.
Lâm Thiến một khắc đó chỉ mỉm cười, nụ cười hồn nhiên không mang theo bất kỳ oán trách nào hết. Khi nhắc đến Trần Dực, đôi mắt cô gái chỉ có sáng lên, một thứ tình cảm tên gọi tình yêu này rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào.
- Em chỉ mong anh ấy sống thật tốt. Em mất rồi cũng không còn ai ngáng chân đường tình cảm của anh ấy nữa. Hơn nữa, chị có biết không? Anh ấy đang sử dụng một phần cơ thể của em, một phần cơ thể của em vẫn còn sống... lại còn mọi lúc mọi nơi đều bên cạnh anh ấy.
Hạnh phúc đến nhường nào chứ.
Khang Lâm không biết nói gì chỉ nắm chặt hai tay lòng chùng xuống.
Sau hôm ấy Lâm Thiến thật sự đi thật, cô đi thật im lặng. Chẳng ai biết được gì hết, cô tự động tháo mặt nạ khí ra, chỉ mỉm cười rồi ra đi như thế.
Không hiểu tại sao mới chỉ hôm trước còn thấy cô mỉm cười vậy mà chỉ ngay hôm sau đã không còn hơi thở nữa. Nếu không phải tim thôi đập thì người ta chỉ nghĩ rằng cô đang ngủ thật say, trên mặt cô vẫn thản nhiên như vậy.
Cả đời cô chịu khổ duy chỉ có một nguyện vọng cuối cùng, Tĩnh Vy lạnh lùng cảnh cáo anh không được nói với Trần Dực, mắt cô đỏ hoe khóe mắt ứa ra tia nước.
- Nói làm gì? Anh ta thèm quan tâm đến Thiến Thiến sao? Thiến Thiến mới không cần anh ta quan tâm, em tự lo cho em ấy được.
Không cần ai biết đến, cũng không cần chôn cất. Lúc cô sống ông trời bạc bẽo cô đã đủ, dường như lúc còn một hơi thở cuối cùng Lâm Thiến cũng đã nghe thấy trời đổ cơn mưa, cô hạnh phúc, mãn nguyện mỉm cười.
Vậy đến cuối cùng, ước nguyện nhỏ bé của cô đã thành hiện thực. Chỉ vậy thôi... chỉ vậy đã quá đủ rồi.
- Lúc cô ấy còn sống, cậu không thương không yêu, bây giờ yêu thương còn ý nghĩa gì nữa? Em ấy đến lúc chết cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu, cậu biết mình khốn nạn đến thế nào chưa?
Khang Lâm lời nói sắc bén, không chút nể nang cứ nhằm vào chỗ đau của Trần Dực để đay nghiến.
Anh muốn Trần Dực phải tỉnh lại, một năm qua là quá đủ rồi.
Một năm này Trần Dực già đi trông thấy, đây chẳng phải để hình dung một người đàn ông trưởng thành, ổn định thành công trong công việc, mà là cái già đi từ sâu thẳm trong tâm hồn, một tâm hồn cô quạnh bao trùm lên trên người anh.
Lồng ngực Trần Dực phập phồng kịch liệt, lúc anh ngẩng đầu lên Khang Lâm lại thấy được người đàn ông này đang khóc, người có trái tim được cấu tạo bằng sắt đá lại dang khóc. Khóc vô cùng bi thương, lại xen lẫn chút bất lực cùng cố chấp vô cùng:
- Lâm Thiến chưa chết. Nếu không tại sao, tại sao ngày nào tôi cũng gặp cô ấy.
Ngày hôm đó, Trần Dực ngồi trong phòng lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa.
Tuy không nhìn thấy gì nhưng anh có thể nghe thấy âm thanh lặng trĩu kia không ngừng vang lên. Chắc chắn mưa lớn lắm.
Không phải người ta đều nói, lúc trời đổ mưa có thể là đang khóc thương cho một kiếp người nào đó đang tràn ngập trong đau khổ. Hay khi trời mưa rồi lòng sẽ tự dưng mà thật buồn.
Nhưng Trần Dực không thấy vậy.
Anh ngồi trên giường đợi thức ăn được đưa tới, cánh cửa vừa mở anh đã không khống chế được mình mà mở miệng, nhưng lại không dám tỏ thái độ khác lạ quá, sợ Lâm Thiến nghi ngờ.
Nhưng tại vì anh cảm thấy bản thân quả thật rất kích động, người này là người anh đang tìm kiếm, lâu như vậy mới có thể tìm thấy. Không ngờ lại chính là người mọi ngày vẫn bên cạnh mình, quả thật không biết trong lòng anh rối loạn thế nào đâu.
- Mấy giờ rồi?
Lời vừa nói ra Trần Dực quả thật không kiềm chế được muốn đánh bản thân một cái. Thật ra anh muốn nói bệnh tình cô đã đỡ hơn chưa, trong người có cảm thấy thoải mái không? Muốn nói lời quan tâm, nhưng cuối cùng thì phát ra những lời gì chứ.
Giống như là phản xạ, anh đối với cô vốn đã như vậy.
Tiếng kê bàn đấy ghế, tiếp đó là tiếng sắp xếp đũa bát, nhiều âm thanh nối tiếp nhau phát ra nhưng thứ thanh âm anh đợi chờ lại không thấy đáp lại.
Lâu thật.
Lâm Thiến chưa từng để anh chờ đợi lâu như vậy mới đáp lời.
Nhưng anh không dám để lộ sự mất hứng của bản thân, có thể là Lâm Thiến giận anh. Cô giận anh vì đã không nhận ra cô sớm hơn đúng không?
Trần Dực nắm bắt được thìa "Lâm Thiến" đưa, anh thật ra đã làm quen được một chút với việc ăn cơm này. Trong lòng Trần Dực luôn luôn căng như dây đàn, một phút cũng chưa buông lỏng, anh vẫn đang đợi Lâm Thiến nói gì đó nhưng đợi được chính là tiếng bước chân rời đi của cô.
Trần Dực không biết vì sao, hoặc là do phản xạ mà đưa tay ra giữ cô lại, thật may mắn bắt được cổ tay cô. Phản ứng đầu tiên của Trần Dực là nơi này ấm áp quá, không phải da thịt lạnh buốt, mảng khảnh như trước đó.
Người này có phải Lâm Thiến không?
"Cô đi đâu vậy?" Trần Dực có nghi ngờ nhưng lại không thể trực tiếp hỏi, bởi anh sợ nếu đây thật sự là cô, cảm giác sẽ thế nào sau khi anh nói ra những lời chứng thực như thế.
Anh vốn dĩ không có quyền gì để đặt câu hỏi với cô.
Hay thậm chí là nói chuyện cũng không có.
Trần Dực cảm thấy người bên cạnh hơi giãy dụa nhưng sức lực không lớn lắm, anh lại lần nữa không khống chế nổi nghi ngờ của bản thân.
Chí ít Lâm Thiến chưa từng chống cự anh.
Vào lúc anh tồi tệ nhất cũng chưa từng.
Nếu vậy người này là ai vậy?
"Cô..." Trần Dực chỉ vừa mở miệng, tay đã bị người giật ra, anh nghe thấy tiếng giày cao gót giậm xuống sàn nhà, vang lên mỗi lúc một nhỏ, rồi tiếp đó là tiếng đóng cửa phòng bệnh.
Người đi rồi?
Trần Dực không biết rõ lắm.
Mưa bên ngoài không biết đã tạnh hay chưa, nhưng anh không nghe được âm thanh của nó nữa. Thế giới xung quanh vì thế mà yên lặng đến ngột ngạt.
Lâm Thiến không đi giày cao gót, vậy người kia không phải là cô rồi.
Trần Dực ngồi một mình trong phòng.
Nhưng anh không sợ hãi như trước, bởi có người nói sẽ ở bên cạnh anh.
Bệnh của Lâm Thiến nói là nghiêm trọng, thực ra nếu tìm được trái tim thích hợp sẽ sống giống như người bình thường, không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là không được cử động mạnh thôi.
Người nói những lời này với anh là Khang Lâm.
Anh tin tưởng người bạn thân này của mình.
Còn về việc Lâm Thiến không chịu chữa trị ư?
Làm gì có chuyện đó chứ.
Cô còn muốn ở cạnh anh mà.
Không phải cô muốn yêu anh cả đời sao, thiếu một giây, một phút, một giờ cũng không tính là cả đời.
Lâm Thiến không bao giờ nói dối.
Mắt anh không nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ tìm ra giác mạc phù hợp.
Nếu người đầu tiên anh nhìn thấy là cô thì tốt biết mấy.