Lạc Giáo Chủ ngồi ở ghế phụ lướt di động, nhìn đến tin tức trên mạng liền không khỏi tò mò: "Những người đó làm thế nào nhìn ra là em?"
"Không nên hoài nghi ánh mắt của một fan hâm mộ. Huống chi vừa rồi ở đó có cả một đám fan." An Nhược Thủy cười khẽ, bất quá đối với tin phát trên mạng, nàng không ngăn cản, cũng không có bình luận gì nhiều.
Trước kia cần tìm người tới chụp ảnh tiết lộ tiếng gió, hiện giờ đã có không ít phóng viên dám trực tiếp đăng bài chuyện này, có thể thấy bọn họ đã biết An Thị thầm chấp nhận loại tin tức như vậy, cũng coi như âm thầm thừa nhận tiến triển tình yêu giữa An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca.
Cho nên bọn họ cũng càng thêm không có sợ hãi.
Chỉ cần chờ truyền thông lật rõ vấn đề, thả ra cảm giác CP quần chúng muốn thấy được, về sau công khai, fan hai người mới không quá mức bài xích.
Mà Lạc Huyền Ca đoạn thời gian này tiếp xúc với nghệ sĩ khác đã ít lại càng ít, cho nên cảm giác CP với những người khác chậm rãi phai nhạt, nhất là cùng Mạnh Tiểu Manh, hiện tại tin tức mới về các nàng có thể thấy trên mạng đã không còn nhiều.
Về đến nhà, Lạc Huyền Ca đem thức ăn vào phòng bếp xử lý, An Nhược Thủy thì bắt đầu lật xem kịch bản lúc trước.
"Mấy ngày tới chị có thể ở nhà nghỉ ngơi, sau đó liền phải cùng đoàn đi quay chụp. Đại ca sắp xếp cho em công việc chưa?" An Nhược Thủy tùy ý lật một trang kịch bản, lại hoàn toàn không nhìn vào, mặc dù người còn ở nhà, nhưng đã nổi lên luyến tiếc đối với lần tạm biệt sắp tới.
Lạc Huyền Ca từ phòng bếp nhô đầu ra: "Hứa tỷ mấy ngày trước an bài cho em một bộ phim, cũng quay ở vùng núi, rất gần chỗ chị. Đi bộ chỉ cần nửa giờ."
"Nửa giờ mà còn rất gần?" An Nhược Thủy bày tỏ đi đường nửa giờ, nàng khả năng sẽ gục mất.
Lạc Giáo Chủ ngẩn người: "Dùng khinh công rất nhanh, không tới vài phút thời gian."
"......" An Nhược Thủy im lặng, vậy quả thực rất nhanh.
"Chờ giờ nghỉ, em liền đến tìm chị a." Lạc Giáo Chủ não bổ một chút đến cảnh tượng lúc đó, ừm...... Dáng vẻ lén lút kia, rất giống yêu đương vụng trộm.
An Nhược Thủy muốn Lạc Huyền Ca nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng lời còn chưa nói ra, Lạc Huyền Ca liền nói trước: "Không cần lo lắng cho em, em có nội lực trong người."
"Được." An Nhược Thủy khẽ gật đầu. Trong lòng nàng cũng ích kỷ muốn cùng Lạc Huyền Ca ở chung với nhau nhiều hơn, cho nên do dự một hồi liền không cự tuyệt nữa.
Lạc Giáo Chủ trở lại phòng bếp phấn đấu cùng nồi chén gáo chậu, một lát sau phòng khách truyền tới thanh âm của An Nhược Thủy.
"《 Manh Tâm 》 lúc ban đầu kể về một cô bé bị gia đình vứt bỏ, lại bị bọn buôn người lừa bán, cuối cùng được cứu ra nhưng đó chỉ là giải cứu thân thể được tự do, trói buộc trong nội tâm theo thời gian tăng trưởng càng ngày càng sâu, cuối cùng nhân vật chính chịu không nổi áp lực tâm lý, sau khi bạn thân bên cạnh liên tục phát sinh bất hạnh, nàng tràn đầy tuyệt vọng với thế giới lạnh lẽo, cuối cùng lựa chọn rời khỏi thế giới này." An Nhược Thủy khẽ thở dài: "Em nói xem, nếu nàng gặp được nhiều ấm áp hơn một chút, có phải sẽ không rời đi như vậy?"
"Em không biết." Lạc Huyền Ca lựa chọn trầm mặc, kỳ thực nguyên thân nếu có thể sớm một chút thấy hồi âm của An Nhược Thủy, có lẽ sẽ không chọn rời đi thế giới này, nếu nàng có thể sớm một chút nhận được điện thoại của Hứa Tụ, có lẽ nàng cũng sẽ không buông bỏ cuộc đời này. Chính là ông trời thường thích đùa giỡn như thế. Chờ nguyên thân rời khỏi, những thứ ấm áp muộn màng này mới đồng loạt chạy về đây.
"Cơm tối xong rồi." Lạc Huyền Ca cắt ngang dòng suy nghĩ của đối phương, để An Nhược Thủy nhanh chóng đi dùng bữa.
An Nhược Thủy ngửi mùi đồ ăn nhàn nhạt trong không khí, lập tức buông bỏ mấy suy nghĩ lung tung rối loạn kia, nàng buông xuống kịch bản trong tay, một lòng một dạ nhào về phía bữa tối.
Đối với một kẻ tham ăn mà nói, không có gì so với thức ăn ngon càng có sức dụ dỗ hơn. Mặc dù An Nhược Thủy vì giữ dáng người, không thể nào ăn uống thoải mái, nhưng đồ ăn của Lạc Huyền Ca khiến nàng mỗi lần đều không nhịn được đánh vỡ quy tắc của mình.
Hai người hưởng dụng bữa ăn tối, An đại tổng tài thì nghênh đón trận đòn đầu tiên sau khi trưởng thành.
Giờ phút này hắn xoa khóe miệng dính máu, lảo đảo vịn tường đứng lên, trong ánh mắt mang theo lửa giận nhìn mấy nam nhân trước mặt. Di động trong tay hắn đã bị rơi hỏng, cà vạt chỉnh tề cũng bị người kéo ra.
Nhìn đám người này, trong đó có một vị là bạn thuở nhỏ của Phùng Thiên Linh, An đại tổng tài nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh cười nói: "Có bản lĩnh, con mẹ nó cậu giết chết tôi xem!"
Thời điểm hắn lại sắp bị đập một quyền, Phùng Thiên Linh đã chạy tới.
Đây là một căn nhà cũ ở quê, gia gia qua đời, bọn họ về quê hương đưa bài vị cùng tro cốt gia gia về an táng.
Đường núi gập ghềnh, sợ An Tuấn Phong là 'người què' đi đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mới để hắn lưu lại nhà cũ này cùng mấy người bạn hồi nhỏ tâm sự, không nghĩ tới lại xảy ra một màn kia.
Phùng Thiên Linh vừa tự trách vừa hối hận, nhìn An Tuấn Phong mặt mũi bầm dập, lại nhìn chân hắn khập khiễng, Phùng Thiên Linh lần đầu tiên giơ tay đánh bạn thuở nhỏ một cái tát.
"Tôi không biết giữa anh và hắn có xung đột gì, nhưng tôi hiện tại chán ghét anh. Mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi!"
Bạn hồi nhỏ liền luống cuống, không ngờ được sẽ xảy ra biến cố trước mắt, vừa rồi hắn còn tươi cười đắc ý, giờ phút này đã trở nên hoảng loạn.
Vội vàng kéo tay Phùng Thiên Linh, muốn giải thích với nàng, lại bị Phùng Thiên Linh tránh khỏi.
"
Mời anh đi cho!"
"Không phải, Linh Linh. Em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em thấy. Là hắn khiêu khích chúng anh trước!"
Những người khác cũng lập tức phụ họa, nhưng Phùng Thiên Linh làm thế nào cũng không tin.
An Tuấn Phong nhìn đám người, sau đó lảo đảo đi đến trước mặt nàng: "Linh Linh, không sao cả. Tôi không sao, không quan trọng."
"Anh bị đánh thành như vậy rồi, còn nói không sao." Phùng Thiên Linh rất tức giận, lại cũng cảm thấy vô lực hết cách, thở dài, nói với An Tuấn Phong: "Chuyện này anh đừng chen vào, tôi sẽ xử lý ổn thỏa. Anh trước nghỉ một lát đi."
Đám người kia muốn tiếp tục giải thích nhưng dù bọn họ nói thế nào, Phùng Thiên Linh trước sau đều không nghe.
Nàng bắt đầu lục tung tìm thuốc cho An Tuấn Phong, muốn giúp hắn xử lý tạm thời một chút.
Bạn thuở nhỏ nhìn về phía An Tuấn Phong, lại vừa vặn thấy được An Tuấn Phong giả mặt quỷ, đắc ý cười với hắn.
Bạn thuở nhỏ dưới cơn tức giận, vung nắm đấm làm bộ muốn đánh An Tuấn Phong, An Tuấn Phong đột nhiên nhìn Phùng Thiên Linh kêu thảm, Phùng Thiên Linh quay đầu lại liền thấy bạn thuở nhỏ mặt đầy hung thần ác sát, muốn tiếp tục đánh An Tuấn Phong.
Phùng Thiên Linh càng thêm phẫn nộ, đẩy đám bạn thuở nhỏ ra ngoài cửa.
An Tuấn Phong lại bày ra bộ dáng ủy khuất, nhìn Phùng Thiên Linh nhỏ giọng kêu đau.
An Tuấn Phong bị đánh là thật, nhưng hắn nhiều lần khiêu khích đám người kia cũng là thật.
Đối phương cũng là quá tức giận mới lựa chọn dùng nắm đấm, mà An Tuấn Phong muốn chính là kết quả này.
Một hòn đá hạ ba con chim, để cho Phùng Thiên Linh rời xa tên bạn thuở nhỏ kia, cũng coi như giải quyết một tình địch.
Phùng Thiên Linh là đứa bé thành thực, có thể lợi dụng lòng thương cảm của nàng, chỉ cần bản thân bán ra chút ủy khuất, còn sợ nàng không thương tiếc sao?
Cứ như vậy cán cân trong lòng Phùng Thiên Linh rất nhanh sẽ phát sinh nghiêng lệch.
Lại thêm nữa, An Tuấn Phong không muốn có xú nam nhân khác nhớ nhung nữ nhân của hắn, thừa cơ hội này có thể thu thập người nọ. Thật sự là đại khoái nhân tâm.
Mà hậu quả sử dụng khổ nhục kế chính là......
"A, đau đau đau!" An tổng không để ý thể diện bắt đầu gào khóc, Phùng Thiên Linh khóe mắt run rẩy, lại nhẹ nhàng ấn ấn trán An Tuấn Phong: "Đàng hoàng một chút, chớ lộn xộn."
"Tôi không lộn xộn. Thật đau~" An tổng ủy khuất giống như tiểu tức phụ, Phùng Thiên Linh bất đắc dĩ cầm thuốc: "Những vết thương này không nặng, trước bôi ít thuốc, sau lại tới huyện thành kiểm tra."
"Được." Bộ dáng kia ngoan ngoãn như cún nhỏ, làm Phùng Thiên Linh dở khóc dở cười.
......
Thời gian một tuần bất tri bất giác biến mất, chân An Tuấn Phong đã khỏi hẳn, Phùng Thiên Linh cũng biết thân phận hắn nhưng vẫn không theo hắn trở về An Gia. Hai người bất quá coi như bạn tốt có nhiều thêm một cuốn sổ hồng.
Mà An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca cũng nghênh đón phim mới.
"Tới nơi thì gọi điện thoại cho chị. Xin đạo diễn ngủ một mình, còn nữa, cảnh hôn hít giường chiếu tự cân nhắc mà làm."
An Nhược Thủy vừa giúp Lạc Huyền Ca thu dọn đồ đạc, vừa ở bên tai đối phương nhắc mãi.
Lạc Giáo Chủ ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy khi nào chị đi?"
"Không rõ lắm, Giang Đạo đột nhiên thông báo trì hoãn mấy ngày, nghe nói một đám thiết bị trong đoàn phim xảy ra vấn đề, nhưng đã giải quyết xong."
Vốn dĩ An Nhược Thủy quay chụp trước Lạc Huyền Ca, không nghĩ tới bởi vì đoàn phim phát sinh ngoài ý muốn, lại phải chậm mấy ngày.
An Nhược Thủy cũng thực luyến tiếc Lạc Huyền Ca rời đi, bất quá nàng cũng không thể chạy trước tới địa điểm quay chụp, chỉ có thể ở nhà chờ Giang Đạo thông báo.
"Trong núi nhiều sâu bọ rắn rết, mang theo mấy thuốc này. Quà vặt em thích ăn đều đã chuẩn bị, em trước cầm những thứ này qua, chờ đến lúc chị đi liền mang thêm một chút. Buổi tối đừng ra ngoài chạy loạn, cũng đừng ở riêng với người nào đó cùng một chỗ, bất kể là ban ngày hay là tối khuya. Đừng cho bất cứ ai vào phòng của em, mà em cũng không cần tới phòng của những người khác."
Trước kia chỉ cần để ý nam diễn viên nam nhân viên, về sau hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, sau khi đồng tính luyến ái được người dễ dàng tiếp nhận, không ít minh tinh cũng phải tránh né cả người cùng phái bên cạnh.
Cho nên An Nhược Thủy giao phó Lạc Huyền Ca những lời này, cũng vì có nhiều vết xe đổ kia, làm nàng không thể không nhắc nhở con ngỗng khờ Lạc Huyền Ca, sợ đối phương tới lúc đó bỗng nhiên bê bối đầy mình.
Lạc Giáo Chủ tuy rằng không biết mấy chuyện quanh co lòng vòng trong giới, nhưng hiện tại An Nhược Thủy giải thích, cô liền dễ dàng hiểu được.
"Yên tâm, em nhớ hết rồi. Sẽ không xảy ra chuyện." Lạc Huyền Ca thập phần khẳng định gật đầu, dựa vào nội lực của bản thân, nếu có người nghĩ muốn ở dưới mí mắt cô làm ra động tác gì, trừ phi người nọ là An Nhược Thủy, nếu không bất kỳ ai hơi chút đến gần, đều có thể khiến cô phát hiện.
An Nhược Thủy nhìn đồ ăn vặt còn thừa, nói với Lạc Huyền Ca: "Hành lý mang quá nhiều sẽ không tiện, đống quà vặt kia đủ để em ăn mấy ngày rồi, những thứ còn lại mấy ngày nữa chị cầm đưa cho Tiểu Hi. Dù sao em cũng không mang theo được."
Lạc Giáo Chủ luyến tiếc nhìn đồ ăn vặt, sau lại cầm thuốc phòng sâu bọ trong hành lý lấy ra ngoài, đem quà vặt nhét vào.
An Nhược Thủy nhìn người kia, không hiểu hỏi: "Sao lại lấy thuốc ra? Những thứ này đều cần thiết khi ra cửa."
"Em không cần." Lạc Giáo Chủ khẽ nhíu mày: "Em muốn ăn."
An Nhược Thủy bị một câu kia chọc đến dở khóc dở cười: "Mấy thứ quà vặt đó đủ cho em ăn rồi, ngoan ngoãn nghe lời cất thuốc vào đi."
Lạc Giáo Chủ đột nhiên ủy khuất, cô không dùng đến những thuốc kia, chỉ muốn mang đồ ăn đi vùng núi, nơi đó không mua được những thứ quà vặt này, đến lúc thèm mà không có, làm sao bây giờ?
"Ngoan ngoãn nghe lời, chờ chị đến lại mang thêm cho em. Trước cất những thuốc này vào." An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy, mình giống như đang nhọc lòng cho một đứa con nít sắp đi nhà trẻ.
Rốt cuộc Lạc Giáo Chủ cũng lưu luyến không dứt để lại đồ ăn vặt, đổi thành thuốc men, bất quá cũng không hoàn toàn thỏa hiệp với An Nhược Thủy, mà là ôm quà vặt còn dư ngồi trên sô pha: "Không được đưa cho Tiểu Hi."
"Tiểu Hi vẫn còn là đứa trẻ!" An Nhược Thủy lại lần nữa dở khóc dở cười, đưa quà vặt cho hài tử cũng tiếc, đây là Giáo Chủ Ma Giáo sao?
Lạc Giáo Chủ bĩu môi: "Hứa tỷ nói em cũng là đứa trẻ."
"......"