Chờ An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca đi đến từ đường Cổ Võ, Cố Tầm Tuyết và An Tuấn Phong đã chờ ở nơi này.
"Hiện tại cô là đại đệ tử Cổ Võ, những thứ này do cô tự mình bảo quản." Cố Tầm Tuyết đưa ra một chuỗi chìa khóa, Lạc Huyền Ca cũng không hỏi nhiều, sau khi tiếp nhận liền bỏ vào trong túi.
Một phần quy củ thể chế của Cổ Võ rất giống Mị Ảnh Giáo kiếp trước, cho nên hiện tại Lạc Huyền Ca thâm nhập tiếp xúc cũng không thấy khó khăn.
Chỉ chốc lát sau, tộc trưởng đi tới, hỏi Cố Tầm Tuyết: "Nghi thức cần cử hành đều hoàn thành chưa?"
"Chỉ còn lại ra sau núi bái tế tổ tiên." Cố Tầm Tuyết trả lời.
Tộc trưởng trầm tư một hồi, quay đầu nhìn về phía Lạc Huyền Ca, giống như đang dò hỏi ý kiến. Lạc Huyền Ca bất động thanh sắc, ánh mắt tỏ ý với hắn, không cần chuyện gì cũng để ý suy nghĩ của bản thân.
Tộc trưởng nhẹ nhàng gật đầu, dẫn An Tuấn Phong đi ra sau núi bái tế tổ tiên, mà cái gọi là tổ tiên, chính là Lạc Huyền Ca kiếp trước.
Đối với chuyện đại ca nhà mình quỳ lạy mình kiếp trước, Lạc Huyền Ca bày tỏ loại cảnh tượng này, bản thân sẽ không qua đó xem náo nhiệt.
Trên mạng đã nháo thành khí thế ngút trời, chuyện đám người An Tuấn Phong Lý Điềm Hứa Tụ kết hôn chớp nhoáng, đã thu hút chú ý của các trang web truyền thông, hiện giờ đám người An Tuấn Phong đang ở Cổ Võ, cho nên đám phóng viên kia tạm thời còn sờ không tới.
Nhưng mà Lý Điềm cùng Hứa Tụ lại gặp phiền toái, mấy đại ký giả đều mai phục trước cửa nhà các nàng, rơi vào đường cùng, cả hai quyết định cùng đến nhà Giang Ý Hàm tránh bão. Dù sao hiện tại bởi vì Giang Ý Hàm ra nước ngoài tham dự một gameshow, để một mình Tiểu Hi ở nhà nàng cũng không yên tâm, có người tới chăm sóc đứa trẻ thuận tiện trông nhà, nàng dĩ nhiên hết sức vui vẻ đồng ý.
Chờ chuyện bên Cổ Võ kết thúc, tộc trưởng mở tiệc chiêu đãi An Tuấn Phong cùng An Nhược Thủy, Cố Tầm Tuyết thì dẫn Lạc Huyền Ca tới đình nghỉ mát nào đó trong núi.
"Chuyện đã đáp ứng tôi, cô chưa quên chứ." Cố Tầm Tuyết dò hỏi.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Đương nhiên."
"Cô thật sự là Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước?" Trong giọng nói Cố Tầm Tuyết như cũ tràn đầy khó tin, dù sao thời điểm cả hai mới tiếp xúc ban đầu, là dựa vào hình thức đồng đội hợp tác.
Tộc trưởng yêu cầu nàng đến gần Lạc Huyền Ca lấy được tín nhiệm, rồi lại đẩy Lạc Huyền Ca từng bước một đến vị trí đại đệ tử Cổ Võ, từ đó giải cứu toàn bộ Cổ Võ khỏi nguy cơ.
Vì vậy khi người bạn nào đó bên cạnh mình đột nhiên biến thành người của một thế giới khác, đại khái tất cả đều sẽ giống như Cố Tầm Tuyết, khó mà tin nổi.
Lạc Huyền Ca câu môi cười: "Chẳng phải cô đều nghe thấy rồi sao?"
"Cô đã biết?" Cố Tầm Tuyết hiện tại tuy còn kinh ngạc, nhưng cũng không còn sâu như vừa rồi nữa.
Lạc Huyền Ca khẽ cười: "Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước, sao có thể không cảm giác được người ngoài tồn tại. Tôi nếu không muốn nói, cô cho rằng cô có thể nghe được? Bây giờ có thể nói ra toàn bộ kế hoạch của cô hay chưa?"
Thời điểm Lạc Huyền Ca lần đầu tiên trò chuyện với Cố Tầm Tuyết trong đình, các nàng đã sớm đề cập chuyện hợp tác, bất quá khi đó Cố Tầm Tuyết cũng không tin năng lực của Lạc Huyền Ca, cho nên không nói hết toàn bộ kế hoạch.
Hiện tại Lạc Huyền Ca lại lần nữa dò hỏi: "Bây giờ có thể tin tôi chưa?"
Cố Tầm Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, kỳ thực hiện tại đã không phải là vấn đề nàng có tin hay không, mà là tộc trưởng đã xác định rồi.
"Được. Tôi giúp cô đối phó Từ Hạo, dùng quy củ thế giới chúng ta đưa hắn vào ngồi đại lao. Bất quá chuyện cô đáp ứng tôi......"
"Yên tâm, tôi sẽ làm được." Lạc Huyền Ca nhìn phong cảnh núi non bên ngoài đình: "Tôi là diễn viên chuyên nghiệp."
"...... Tôi tin cô."
Cố Tầm Tuyết bị một câu diễn viên chuyên nghiệp này chọc cười, cũng không cần Lạc Huyền Ca giúp nàng làm gì nhiều nhặn, chỉ cần có thể hỗ trợ diễn một tuồng kịch mà thôi.
"Cảm ơn."
Thấy Cố Tầm Tuyết lần đầu tiên chân thành cảm tạ mình như vậy, Lạc Huyền Ca cười khẽ: "Chúng ta chỉ là hợp tác, không cần nói tới cảm ơn."
Lại lần nữa cùng nhau thương lượng mọi chuyện, Cố Tầm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, Lạc Huyền Ca cũng bắt đầu âm thầm lên kế hoạch thực hiện bước tiếp theo.
"Qua chút thời gian, tôi phải vào núi quay một bộ phim, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một trọng thương bất ngờ, cô giúp tôi phao tin đồn, liền nói Lạc Huyền Ca đã bị phế không thể động võ, vì vậy rời khỏi Cổ Võ thế gia."
Cố Tầm Tuyết sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Dụ rắn ra khỏi hang?"
"Vào sâu hang hổ." Lạc Huyền Ca lại là nụ cười gió thoảng mây bay: "Bên trong tổ chức nghiên cứu có hai người do tôi xếp đặt, trước mắt bọn họ sẽ không tới tìm tôi, thậm chí thấy tôi sẽ đi đường vòng. Vốn định mượn dùng hai kẻ này giúp cô một phen, không ngờ biến khéo thành vụng. Hiện giờ tổ chức nghiên cứu cấu kết với Từ Hạo, tôi không thể tùy tiện xuất thủ. Chỉ có thể chờ bọn họ đưa tôi vào nội bộ tổ chức nghiên cứu, đến lúc đó chúng ta lại nội ứng ngoại hợp."
"Cô......"
Cố Tầm Tuyết thật thay Lạc Huyền Ca lo lắng, mặc dù đối phương là cổ nhân 800 năm trước, có một thân võ công tuyệt thế, chỉ không biết đối mặt vũ khí nóng thời hiện đại, đối phương có thể làm gì không.
Ngộ nhỡ Lạc Huyền Ca bởi vì giúp nàng mà gặp chuyện ngoài ý muốn, Cố Tầm Tuyết nàng, cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân.
"Chúng ta bất quá là lợi dụng lẫn nhau, cô nếu trong quá trình đối phó Từ Hạo bất hạnh bỏ mình, tôi chỉ biết đưa cô hai chữ 'phế vật', hiểu không?" Một câu này của Lạc Huyền Ca làm Cố Tầm Tuyết trong nháy mắt thấy được cảm giác giết chóc của Giáo Chủ Ma Giáo, nàng chần chừ gật đầu: "Đã hiểu."
Sau một lần nữa thương nghị, Lạc Huyền Ca nhìn thời gian: "Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi cần trở về. Cô cũng chuẩn bị thật tốt đi. Từ Hạo người này bất luận đối với An Thị hay với Cổ Võ các cô, đều không thể để hắn sống."
"Nhắc tới Từ Hạo, tôi ngược lại có một manh mối thú vị." Cố Tầm Tuyết cười lạnh: "Bất quá còn chưa tra rõ nguyên nhân cụ thể, không dám hạ kết luận cuối cùng."
"Trước mắt biết bao nhiêu?"
"Ngày Từ Hạo trở về nước cũng không phải chạy đến nhà cũ An Gia trước tiên, mà chính là một viện tâm thần. Ở đó hơn hai tiếng mới rời khỏi, sau khi hắn đi, viện tâm thần kia bị mất một bệnh nhân."
"Ai?" Lạc Huyền Ca cảm thấy biểu tình Cố Tầm Tuyết không quá đúng, có loại cảm giác đang cười nhạo mình.
"Người quen cũ của cô a, còn chút ấn tượng nào không?" Cố Tầm Tuyết biết được chuyện Mạnh Tiểu Manh gặp phải khi tham gia tuyển chọn mùa thứ nhất, vốn định đi xem kẻ đầu sỏ nhưng không ngờ phát hiện người không thấy, cẩn thận điều tra, lại là Từ Hạo kéo ra ngoài.
Lạc Huyền Ca đã biết nàng nói tới ai, ánh mắt khẽ biến: "Không thấy Trương Mạn Mạn?"
"Có thể nói như vậy." Cố Tầm Tuyết cười đến châm chọc vô cùng: "Lúc trước, sao cô lại nương tay?"
"Nếu khi đó giết Trương Mạn Mạn, sẽ tạo cho An Thị ảnh hưởng quá lớn, không thể động vào nàng." Lạc Huyền Ca băn khoăn An Thị, đương nhiên sẽ không trực tiếp giết người. Vốn tưởng rằng An Tuấn Phong xử lý Trương Mạn Mạn thật tốt, không ngờ Trương Mạn Mạn sẽ biến mất, mà còn là bởi Từ Hạo.
Sự tình giống như lại phức tạp lên.
"Được rồi, yên tâm, trước cứ trở về. Dựa theo kế hoạch đã định đi từng bước một, tôi cũng không tin phá hủy tổ chức nghiên cứu vặn ngã Từ Hạo xong còn không thể xử lý sạch đống rối rắm này." Phương pháp của Cố Tầm Tuyết ngược lại đơn giản thô bạo, trực tiếp xuất phát từ ngọn nguồn.
Lạc Huyền Ca cười khẽ, loại tính tình này đúng là tương tự Hữu Hộ Pháp của Ma Giáo, nóng mắt liền trực tiếp tàn sát quê quán kẻ thù, chẳng cần biết đối phương có quỷ kế âm mưu gì, đối diện thực lực, bất quá chỉ là hài tử chơi đùa với lão nhân.
Những gì nên thương lượng hai người đều đã nói, không nên nói cũng đã hàn huyên vài lời, giờ phút này Lạc Huyền Ca không kiên nhẫn mở miệng: "Tôi phải đi đây."
"Mời." Cố Tầm Tuyết nhịn không được bật cười lần nữa, nghe nói tổ tiên sợ vợ, xem ra lời đồn đại không giả a.
Ở phòng đãi khách của Cổ Võ, Lạc Huyền Ca gặp được An Nhược Thủy, An Tuấn Phong cũng đã thay ra quần áo đệ tử, giờ phút này hắn một thân tây trang, có vẻ càng thêm đẹp trai phấn chấn, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy: "Được rồi, chúng ta nên về nhà."
Đợi ba người rời đi không lâu, Cố Tầm Tuyết tới trước mặt tộc trưởng, tộc trưởng hỏi: "Không phải đến phòng bếp tra xét sao? Lâu như vậy mới trở về?"
"Trên đường về gặp Lạc Huyền Ca, cùng hàn huyên mấy câu. Trò chuyện quên thì giờ, qua chút thời gian nữa tôi dự định đi một chuyến đến các chi nhánh, có vài chuyện cần nói với bọn họ."
"Thân là trưởng lão, những việc này cô nhìn mà làm đi. Ta già rồi, mệt mỏi. Người nên chờ cũng chờ đến rồi, những chuyện còn lại ta muốn làm cũng hữu tâm vô lực. Chỉ hy vọng Cổ Võ có thể phát dương quang đại trên tay cô."
Cố Tầm Tuyết trong lòng cười lạnh, trên mặt bất động thanh sắc: "A Tuyết nhớ kỹ."
......
Trên đường trở về nhà cũ, An Tuấn Phong lái xe, An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca ngồi ở ghế sau quấn quýt, An Tuấn Phong nhìn mà liên tục hô bản thân cũng đã là nhân sĩ kết hôn, cẩu lương của các nàng đã vô dụng rồi, ngược không nổi hắn.
An Nhược Thủy cười khẽ: "Hôn lễ định làm sao bây giờ?"
"Chuyện này......" Một câu làm An Tuấn Phong do dự, hắn ngẩn người một chút: "Gấp cái gì, xe của anh còn chưa lấy về được. Nàng trước mắt giống như còn không biết anh là tổng tài tập đoàn An Thị An Tuấn Phong, tưởng người què ăn bám cha mẹ trong nhà. Tạm thời không vội, xây dựng tình cảm đã."
Nhắc tới chân mình, An Tuấn Phong ngẩn người một chút, đột nhiên hỏi Lạc Huyền Ca: "Chân anh thật sự không vấn đề gì chứ?"
"Không sao! Em lừa ai cũng sẽ không lừa anh." Lạc Huyền Ca giơ tay bảo đảm!
An Tuấn Phong hừ lạnh: "Ha hả, trên đường lớn nhiều người như vậy, em cứ cố tình nhìn chằm chằm anh mà đánh?"
Nghe vậy Lạc Giáo Chủ đột nhiên nói không nên lời, An Nhược Thủy cũng lập tức lên tiếng ngăn cản hai người tiếp tục tranh luận.
An Tuấn Phong cũng bắt đầu suy tính tương lai, hắn hy vọng Phùng Thiên Linh có thể yêu hắn, như vậy về sau sẽ không tách ra nữa, mà hắn cũng không cần một mình cô độc, An Gia tổ huấn phải một lòng một dạ đến già. Bởi vậy nói tình nguyện tin tưởng ánh mắt bản thân, chi bằng đi tin tưởng duyên phận ông trời ban phát.
"Em thì không vội, nhưng Lý Điềm nói, muốn cùng anh tổ chức hôn lễ. Các nàng vậy mà rất cấp bách." An Nhược Thủy cười cười, tin nhắn Lý Điềm gửi qua thật thú vị.
Lý Điềm: 【 An tổng, hiện giờ anh lẫn tôi đều đã gả rồi. Lời từng thề hẹn nhiều không đếm hết, vốn định cùng anh nắm tay nhau bước vào mộ phần hôn nhân, lại không ngờ hai ta mỗi người tự thành gia lập thất. Bất quá...... cùng cử hành hôn lễ của chúng ta chung một chỗ, thế nào? Mọi người cùng nhau náo nhiệt, hơn nữa anh cũng không cần tặng tôi tiền mừng, mà tôi cũng có thể miễn bớt phần của anh. Như vậy, cớ sao mà không làm đâu? An tổng nhất tôn kính nhất quan trọng, thỉnh ngài cân nhắc một chút. 】
"......" An Tuấn Phong khóe mắt run rẩy: "Ai cùng nàng có gì mà lời từng thề hẹn, ai nói cho nàng, anh đã gả đi?!"
An Nhược Thủy nghẹn cười không nói lời nào, Lạc Huyền Ca lướt bài đăng trên vòng bạn bè, lại lên tiếng: "Đạo diễn Giang Hải Khê từng nói, 'rốt cuộc đã gả anh trai cô ra ngoài'. Khả năng Lý Điềm cũng thấy được câu này a."
An Tuấn Phong không nói thêm gì nữa, hắn hồi nhỏ tướng mạo thanh tú, đạo diễn Giang Hải Khê kia từng tới nhà làm khách, gặp mặt liền bế hắn lên, vừa sờ đầu vừa nói: "Bé gái này thật xinh đẹp, về sau làm con dâu của ta."
Một câu chọc cho khách mời cười vang không ngừng, An Tuấn Phong cũng bởi vì những lời này ghi hận Giang Hải Khê.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp Giang Đạo luôn lôi kéo đối phương uống rượu huyên thuyên, dùng sự thực chứng minh cho hắn thấy, An Tuấn Phong là đàn ông đích thực.
"Dừng xe dừng xe." An Nhược Thủy đột nhiên hô ngừng, chờ An Tuấn Phong dừng xe lại, nàng nói: "Anh, chúng ta không trở về nhà cũ. Em trước cùng Tiểu Lạc về nhà, anh cũng đến chỗ chị dâu hỗ trợ một chút. Lúc này nàng đang thương tâm, anh tới bồi nàng."
"Được." An Tuấn Phong nghe có lý, liền xuống xe, để An Nhược Thủy ngồi vào ghế lái: "Lái xe chú ý một chút, đến nhà gửi tin cho anh."
"Vâng vâng vâng, nhớ rồi." An Nhược Thủy đối với việc anh trai mỗi lần đều nói cùng một câu, cảm thấy thực hết cách.
Bất quá ca ca quan tâm, nàng càng là ấm lòng, cũng nhắc nhở An Tuấn Phong đôi câu mới lần nữa trở về ghế lái.
Nhìn bóng lưng An Tuấn Phong rời khỏi, An Nhược Thủy thu hồi suy nghĩ: "Đi thôi. Chúng ta về nhà."
"Tới siêu thị trước, mua ít thức ăn trở về. Em nhớ trong nhà không còn thực phẩm." Lạc Giáo Chủ đã từ Giáo Chủ Ma Giáo, chậm rãi lột xác thành tiểu tức phụ trong gia đình.
An Nhược Thủy gật gật đầu, sau đó nói mấy món ăn bản thân yêu thích, hỏi Lạc Huyền Ca có thể làm trong buổi tối hay không.
Lạc Giáo Chủ dĩ nhiên tràn ngập vui mừng, vô điều kiện đáp ứng.
Hai người dừng xe bên ngoài cửa hàng bách hóa nào đó, An Nhược Thủy đeo khẩu trang kính râm nhìn tên cửa hàng mà ngẩn người, sau đó cười nói với Lạc Huyền Ca: "Đây là sản nghiệp của Lý Điềm."
Lạc Huyền Ca nghe xong, cẩn thận quan sát cửa hàng trước mặt, An Nhược Thủy liền duỗi tay túm đối phương đi vào: "Trước đừng xem, nơi này người đến người đi, ở lâu cẩn thận bị nhận mặt."
Lạc Huyền Ca hiểu rõ gật đầu, cô cũng không hy vọng đeo khẩu trang kính râm đứng mãi ở chỗ này, nhanh chóng theo An Nhược Thủy vào trong.
Ở trong cửa hàng, hai người chọn lựa đồ ăn An Nhược Thủy thích, vốn định đi xung quanh một chút, lại nghe được thanh âm chụp hình của điện thoại di động. Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy quay đầu, phát hiện là mấy tiểu cô nương giơ di động đứng ở cách đó không xa hướng về phía các nàng chụp ảnh.
An Nhược Thủy ngẩn người, sau đó lập tức kéo tay Lạc Huyền Ca, nhẹ giọng nói: "Mau đi, chúng ta bị phát hiện rồi."
Phản ứng đầu tiên của Lạc Giáo Chủ là giết người diệt khẩu, nhưng ý niệm này còn chưa kịp thực hành, liền bị An Nhược Thủy kéo đi.
Vội vàng thanh toán xong, hai người liền về nhà.
Hiện giờ trên mạng lại bắt đầu nảy ra một vòng bát quái mới, băng sơn nữ thần An Nhược Thủy cùng bạn gái mới nhậm chức Lạc Huyền Ca nắm tay nhau ân ái dạo phố.