Hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác, chỉ là giờ đã có thêm một người Mạc Kì Dương và một chó C.Pheo Alaxander Dominic đang đồng hành trên đường phố cùng Lâm Thiên.
Mọi người hỏi tại sao Lâm Thiên lại ở trên đường phố ấy à ?
Thật ra chuyện cũng không có gì quá đặc biệt. Chẳng là Lâm Thiên đã bị 'giam lỏng' ở nhà hơn 2 tháng nay rồi, tình cờ Mạc Kì Dương lại xuất hiện vào vài hôm trước và cầu xin Lâm Hạo cho Lâm Thiên được ra ngoài tiếp xúc với xã hội, hắn ta lo sợ rằng Lâm Thiên sắp tròn 3 tháng 'tự kỉ' mất rồi.
"Được." Lâm Hạo ngồi ở bàn ăn sáng, rất rộng lượng mà đồng ý.
Nhưng sự rộng lượng này đã khiến Mạc Kì Dương có linh cảm không lành. Đời nào Lâm Hạo kia lại dễ tính như vậy ?
Tất nhiên, không phụ sự mong đợi của hắn ta, trước khi đi làm Lâm Hạo đã nhẹ nhàng dặn dò, "Miệng xinh chỉ nói điều hay, cái gì không nên nói thì để ở trong lòng."
Mạc Kì Dương đang nhe răng vui vẻ đứng ở gara thích thú sờ sờ mó mó hết con xe này đến con xe khác của Lâm Hạo cùng Lâm Hạo Hiên, cho đến khi nghe xong câu nói kia thì nụ cười tắt hẳn, vô cùng tội nghiệp mà run run rụt tay về, nghiêm chỉnh nói, "Vâng... em xin lỗi."
Lời nói kia chắc chắn là cảnh cáo Mạc Kì Dương, cái gì mà dặn dò chứ. Khả năng cao là Lâm Hạo đã nghe được việc Mạc Kì Dương hắn nói với Lâm Thiên vào tối hôm trước – khuyên Lâm Thiên suy nghĩ cẩn thận về mối quan hệ của cậu cùng Lâm Hạo. Nhìn bề ngoài thì dường như chẳng có gì xảy ra cả, trời không biết đất chẳng hay, nhưng hóa ra Lâm Hạo biết thừa và vốn luôn ghim lại.
Được rồi, miệng xinh chỉ nói điều hay, Mạc Kì Dương hắn nhớ rồi.
Hắn cũng không muốn đắc tội với vị đại thiếu hung dữ này đâu.
Dù sao Tiểu Thiên Tử cũng chẳng chạy nổi – Mạc Kì Dương ngoáy ngoáy tai, cứ vậy thản nhiên lấy cớ rồi cho qua.
Thế nên nhờ sự cho phép của Lâm Hạo, hôm nay Lâm Thiên cùng một người một chó đi chơi.
"Thế nào ? Xin cho cậu ra ngoài được, ông đây rất giỏi đúng không ?" Mạc Kì Dương đắc ý hất cằm với Lâm Thiên.
"Được, coi như cậu giỏi." Lâm Thiên khinh bỉ nhìn hắn.
"Gâu ~ gâu ~"
Mạc Kì Dương hê hê quàng vai Lâm Thiên, cao hứng nói, "Đi, đi ăn Hamburger !! Hôm nay tôi đãi cả chủ cả chó nhà cậu luôn !!"
Hai thiếu gia đương nhiên không thiếu quần áo lại càng không thiếu đồ dùng cá nhân nên bọn họ chẳng biết đi đâu cả, xung quanh cũng chẳng có thứ gì khiến bọn họ hứng thú. Lâm Thiên thì thấy đường phố nào cũng giống đường phố nào, Mạc Kì Dương thì chỉ hứng thú với gái, vậy nên lựa chọn tốt nhất chính là đi ăn !! Ăn cả món quen lẫn món lạ !
Bọn họ vào một cửa hàng to lớn gần đó bởi Mạc Kì Dương nói, "Trông có vẻ nhiều gái đấy ! Vào thôi Tiểu Thiên Tử ~". Vậy nên một người cùng một người đi vào, còn một chó thì phải ở lại bên ngoài ngồi nhìn vào bên trong.
Dom tỏ ra vô cùng giận dữ khi không được đi theo, nó gầm gừ với Mạc Kì Dương như thể đang mắng nhiếc hắn chọn cái quán gì mà vô cùng ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn đến mức nó không được vào !
Trong cửa hàng lúc này khá đông, nội thất của cửa hàng được thiết kế rất khác so với các quán ăn nhanh bình thường, ở đây cứ như một khu tổng hợp đồ ăn vậy. Cửa hàng 3 tầng có diện tích khá lớn, nhìn bề ngoài thì không biết được hóa ra bên trong lại rộng như vậy, họ bán rất nhiều loại đồ ăn chia thành từng khu khác nhau. Cứ như một cái mê cung với nhiều gian. Và có vẻ ở đây cũng khá chú ý đến marketing và cảm xúc của khách hàng. Khi vừa mới vào cửa hàng, nhân viên đã vô cùng lịch sự mà giới thiệu cho Lâm Thiên cùng Mạc Kì Dương nơi để lấy đồ ăn, nơi để thanh toán, cho đến nơi chuyên dùng để check-in của cửa hàng.
Đương nhiên, bánh bao Lâm Thiên lớn xác nhưng tâm hồn không hề lớn, cậu ta chẳng hiểu nhân viên nói cái gì cả, cứ thản nhiên bám theo đi phía sau Mạc Kì Dương như thể gà con được gà mẹ dẫn đi chơi.
Mọi việc cứ để Mạc Kì Dương lo.
Mạc Kì Dương thì đã quen với việc này rồi, nhưng hắn ta vốn dĩ không phải Lâm Hạo, vậy nên sau một thời gian hứng thú đi theo sự hướng dẫn của nhân viên quán, cùng với niềm vui khi thấy những cái hay ho mới mẻ, hắn ta đã để lạc mất gà con Lâm Thiên.
Quả gà mẹ này thật không thể chấp nhận được.
Mạc Kì Dương sau khi phát hiện sau lưng mình không còn bóng dáng quen thuộc nữa thì hoang mang vô cùng, run run cuống quýt chạy đến phòng phát thanh nhờ tìm người lạc.
Giữa không gian rộng lớn đầy ắp mùi đồ ăn thơm phức này, nếu cứ một lúc lại nhìn qua một gian hàng khác nhau, sẽ thấy cùng một bóng dáng của một người...
"Ngon thật đấy." Lâm Thiên hai mắt sáng lên, miệng chóp chép chóp chép nhai không ngừng nghỉ. Hễ cứ gian hàng nào vẫy vẫy mời gọi cậu ta qua nếm thử, y như rằng 1 phút sau sẽ có mặt cậu ta ở đó.
Để lạc mất gà con, cuối cùng không biết là do lỗi của gà mẹ hay lỗi của gà con nữa...
Một người thì quá dễ dãi với những thú vui, một người thì tham ăn mặc kệ tất cả.
"Không biết họ có xúc xích không nhỉ..." Lâm Thiên một tay đút túi quần, một tay cầm miếng bánh, còn miệng thì há ra để người bán đút miếng thịt nướng nóng hổi vừa mới cắt cho vào miệng cậu ta.
"Cho hỏi ở đây gian nào bán xúc xích vậy ?" Một giọng nói nhẹ từ bên cạnh cất lên, tuy nhiên Lâm Thiên chẳng hiểu người ta nói cái gì cả, vậy nên vẫn lo nốt nhiệm vụ đứng ăn của mình.
"Ngay bên đó." Người bán hàng chỉ vào gian hàng cách đó không xa.
"Hử ?" Với cái miệng vừa 'sh-sh' vì nóng vừa nhai, Lâm Thiên đưa tầm mắt nhìn xuống tay mình khi đột nhiên cổ tay bị một thứ gì đó bông bông mềm mại nắm lấy.
"Đi theo tớ."
Chất giọng nói dịu dàng ngọt ngào đó, là của một cô gái. Nhưng phía trước mặt Lâm Thiên lại đang là một chú gấu mềm mịn to đùng cầm lấy tay cậu. Chú gấu trắng có khuôn mặt mập mạp với đôi mắt đen to tròn, cùng với đôi má đỏ hồng kia nhìn vô cùng dễ thương.
Vậy mà Lâm Thiên lại không nói gì cả, cũng không buông tay chú gấu ra, cậu ngoan ngoãn để mặc chú gấu khổng lồ dắt tay mình đi.
Vô cùng thích thú với chú gấu ấy, Lâm Thiên nhẹ nhàng đùa, "Cậu là Icebear à ? Ở trong phim We bare bears ấy ?"
Chú gấu trắng cười cười, tuy không thấy gương mặt đằng sau chú gấu ấy nhưng Lâm Thiên cảm giác rằng gương mặt ấy hẳn đang rất vui vẻ.
"Cái mặt này có giống Icebear đâu chứ."
"Đây rồi." Đột nhiên gấu trắng nâng tông giọng, kéo Lâm Thiên chạy nhanh hơn.
Lâm Thiên nhìn trước mặt mình, là gian hàng xúc xích.
Cậu ngạc nhiên nhìn gấu trắng đang quay lại nhìn mình, dường như gấu trắng rất mong chờ phản ứng của cậu.
Lâm Thiên phì cười, khen ngợi, "Cậu giỏi thật đấy, tớ cũng rất thích ăn xúc xích đó."
Gấu trắng thích trí cười haha rồi đưa xúc xích cho Lâm Thiên, "Cho cậu một cái, một cái của tớ."
Lâm Thiên đặt tay lên đầu gấu trắng, nhe răng cười tinh nghịch, "Ồ một chú gấu trắng tốt bụng ~ Tớ xin."
Nói xong, bạn nhỏ Lâm Thiên rất thản nhiên đứng ăn xúc xích, cậu ta chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà không được đi theo người lạ hay không được nhận đồ ăn từ người lạ cả. Cậu cứ thế mà ăn thôi.
Một người một gấu cứ thế đứng ăn vô cùng vui vẻ, tuy nhiên chú gấu kia vì đang mặc bộ đồ gấu trắng nên không ăn được miếng xúc xích nào cả. Lâm Thiên tuy là đã bảo chú gấu tạm thời gác công việc lại một bên để ăn, nhưng chú gấu nói, "Lâm Thiên cậu không cần lo đâu, lát nữa tớ ăn sau cũng được."
Bạn nhỏ Lâm Thiên cho rằng, chú gấu này là một phương pháp marketing của cửa hàng, mang niềm vui đến cho khách hàng. Vậy nên đang trong giờ làm việc thì không được cởi bỏ bộ đồ gấu.
Còn vì sao chú gấu biết tên cậu, có lẽ là lấy thông tin ở quầy chính. Bởi lúc nãy khi bước vào đây, có vẻ nhân viên đã xin thông tin của hai người Mạc Kì Dương và Lâm Thiên.
Vậy nên, thay vì đi theo gà mẹ Mạc Kì Dương, Lâm Thiên rất vui vẻ mà được gà mẹ gấu trắng dắt đi xung quanh.
Mặc kệ cho ai đó vẫn đang cuống quýt lên đi tìm người.
....
"Lâm Thiên, cậu ăn thử món này chưa ?" Gấu trắng chỉ vào một món ăn nhìn vô cùng lạ, tưởng chừng như là cá, lại có vẻ không phải là cá bình thường.
Đối với vẻ mặt tò mò của Lâm Thiên, gấu trắng nhiệt tình giải đáp, "Đây là món Fugu của Nhật."
"Trông giống Sashimi thật đấy." Lâm Thiên dí sát mặt vào món ăn ở trước mắt, thích thú nhìn miếng cá nóc trắng trắng mỏng mỏng kia.
Gấu trắng vốn định để Lâm Thiên ăn thử, nhưng cậu đã từ chối. Vậy nên hai người lại tiếp tục lang thang sang gian hàng khác.
"Cậu biết đây là món gì không ?" Tiếp tục công việc truyền tải tri thức, gấu trắng khều khều tay Lâm Thiên hỏi.
Nhìn đến món ăn lần này có vẻ là một món ăn vô cùng ngon, Lâm Thiên lắc đầu, cổ họng nuốt nuốt nước miếng, "Không biết, nhưng nhìn có vẻ rất ngon !"
Lần này chưa kịp chờ đến lúc gấu trắng mở miệng mời ăn, Lâm Thiên đã há miệng ra ngoạm lấy một thìa mà nhân viên đưa tới.
"...Đây là Cơm Risotto của Italy."
Nhân viên bán hàng có vẻ rất thích thú đối với cái miệng nhai cơm của Lâm Thiên, vậy nên bác ta mỉm cười trông rất vui, tay thì xúc thêm một thìa nữa chờ Lâm Thiên nhai xong để đút tiếp.
"Gấu trắng, cậu cũng thử một miếng đi ?"
"...Thôi, tớ kh–..."
Lâm Thiên quay qua làm dấu hiệu cho một suất với nhân viên bán hàng, sau đó cậu cầm lấy thìa cơm vốn đang đợi để đưa vào miệng mình kia, đưa lên trước mặt gấu trắng rồi thích thú nói, "Nào ~ mở miệng ra anh đây đút cho cậu một miếng. Chỉ sợ cậu ngại nước miếng của tớ thôi ~"
Nhìn qua một lớp mặt nạ của gấu bông... mà người này cũng đẹp trai đến như vậy. Nụ cười ấy từ trước đến giờ vẫn tinh nghịch như thế, chưa hề thay đổi....
"Tiểu Thiên Tử !!!! Ôi tổ tông của tôi ơi cậu đây rồi huhu !!" Từ phía xa, người chưa thấy mà giọng đã gào lên, Mạc Kì Dương kia đang chạy vượt qua bao chướng ngại vật hướng tới Lâm Thiên.
Lâm Thiên quay lại phía sau thì bị một lực mạnh nhào vào người, vẻ mặt hoảng hốt của Mạc Kì Dương khiến cậu chỉ muốn cười vào mặt hắn, nhưng cậu vẫn phối hợp cùng, "Sao thế Tiểu Dương Tử ?! Lạc mẹ hả ?"
Mạc Kì Dương vẫn chưa hết run, hắn như người mất hồn máy móc nói, "...Tôi sợ cậu đi lạc mất... nhỡ không may cậu bị bắt cóc... cậu nghe có hiểu cái chó gì đâu..."
Trong cơn hoảng sợ chưa tỉnh lại, một thìa cơm thơm phức được dứt khoát đút thẳng vào miệng Mạc Kì Dương không một lời xin phép.
"Nhai đi ~" Lâm Thiên vẻ mặt đắc ý, tay cầm cằm Mạc Kì Dương đưa lên đưa xuống để giúp hắn làm động tác nhai.
"...Cơm ?" Mạc Kì Dương ngơ ngác, sau đó thật sự đứng thẳng người dậy nhai nhai, "Ngon đấy ~"
"Ủa ?" Lúc này Mạc Kì Dương mới chú ý đến còn một chú gấu trắng nữa đang đứng bên cạnh Lâm Thiên, "Ai đây ?"
Từ nãy đến giờ gấu trắng đứng ở đó, giữ im lặng.
"Lâm Thiên... cậu đi theo người lạ như vậy là không được đâu." Giọng nói ngọt ngào cất lên, không hiểu sao lại có chút tủi thân.
Mạc Kì Dương huýt sáo một cái.
Gấu trắng tay vẫn cầm xúc xích khi nãy nhưng chưa hề ăn, nó tiến lên để vào tay Lâm Thiên rồi lại tiếp tục giữ im lặng.
Lâm Thiên tưởng gấu trắng ngại ngùng Mạc Kì Dương nên nhẹ vỗ vỗ đầu nó để an ủi, một tay đưa xúc xích lên miệng ăn, "Không phải người lạ đâu, đây là tiểu tử Kì Dương đó."
Mạc Kì Dương thì chẳng hiểu chuyện gì cả, hắn quay sang nhìn thấy Lâm Thiên đang ăn xúc xích nên cũng cắn một miếng nhai nhồm nhoàm, sau đó 'ứm ~ ưm~' vui vẻ ngân nga một bản nhạc tự chế, hóng hớt đợi xem có chuyện gì xảy ra không.
Gấu trắng cứ đứng đó, lúc ngẩng lên nhìn Lâm Thiên, lúc lại cúi gằm mặt xuống đất.
Một lúc sau, gấu trắng từ từ đưa tay lên, chậm rãi cởi đầu gấu của mình.
....
Sau khi nhìn thấy gương mặt kia, Lâm Thiên ngạc nhiên đến dừng ăn cả xúc xích.
...
"Hạ... Khải Ca ?"
Mạc Kì Dương: "...."
Thần hóng hớt quả nhiên đã không phụ sự kì vọng của Mạc Kì Dương.
Hắn ngạc nhiên há to miệng, miếng xúc xích nhai dở nhẹ nhàng rơi xuống đất...
—————————Min——————————