Sau khi nghĩ thông suốt về chuyện Khâu Mẫn, Dư Tư Nhạc một đêm không mơ, ngủ thẳng tới sáng.
Anh hai nói đúng, tất cả đều là Khâu Mẫn gieo gió gặt bão, không thể truy cứu trách nhiệm của ai. Nếu Khâu Mẫn không vì thù hận mà bám theo bọn họ không buông, sao lại ầm ĩ tới mức này. Người nên chịu trách nhiệm lớn nhất hẳn phải là chính Khâu Mẫn.
Sau khi thức dậy, Dư Tư Nhạc thay một bộ quần áo, lại khôi phục lại bộ dáng thần thái sáng láng.
Khi Du Lăng Thần xuống lầu, thấy bữa sáng trên bàn ăn thì khóe môi không kiềm được mà nhếch lên. Đây mới là dáng vẻ Tiểu Nhạc nên có. Sao có thể bởi vì người không liên quan gì mà phá hỏng tâm trạng của cô?
"Anh hai, ăn sáng." Dư Tư Nhạc mang lên hai đôi đũa.
Du Lăng Thần ngồi vào ghế đối diện, tinh tế quan sát vẻ mặt cô, thấy trong đồng tử cô không còn mơ màng và những cảm xúc không tốt khác, mới dần dần thu hồi ánh mắt, bắt đầu ăn sáng.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua vài ngày.
Chuyện Khâu Mẫn nhảy lầu bay đầy trời trên mạng. Không ít kênh cũng đưa tin về chuyện này. Tên Khâu Mẫn hoàn toàn truyền khắp mỗi ngóc ngách thành phố.
Rất nhiều người dùng mạng đoán nguyên nhân cái chết của cô ta, tới cuối cùng cũng không có kết quả mà chết.
Lúc nghe thấy tin "Thiên kim tập đoàn Du thị dũng cảm cứu minh tinh nhảy lầu, lại suýt chút nữa bị liên lụy rơi lầu", đám người dùng mạng ào ào hỏi thăm thân thể Du tiểu thư thế nào. Thậm chí có người còn tìm ra ảnh của Dư Tư Nhạc, phong cô là nữ thần trong lòng.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ này, Dư Tư Nhạc vừa rầu rĩ vừa dở khóc dở cười.
Tang sự của Khâu Mẫn là do người thân của cô ta lo liệu, nghe nói phần mộ đặt ở nghĩa trang núi Thanh Vân.
Nghĩ rằng dù sao cũng quen nhau, Dư Tư Nhạc dặn Tiểu Vương mua một bó hoa, đưa tới trước mộ cô ta.
Mà Dư Tư Nhạc lại không tự đi.
Chuyện không vui đã trôi qua, nên quên đi...
Về phần nguyện vọng trước khi chết của Khâu Mẫn, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách thực hiện. Dư Tư Nhạc sẽ không vì cái chết của cô ta mà cả đêm khó ngủ. Cảm xúc là nhất thời, tử vong lại là vĩnh viễn.
...
Toàn tâm tập trung vào chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi cuối kỳ, Dư Tư Nhạc đêm nào cũng chong đèn tới mười hai giờ. Ban ngày không ôm sách tiếng Anh học từ thì cũng cắn bút, vắt hết óc giải đề toán.
Những chuyện này đều được Du Lăng Thần nhìn trong mắt...
Một ngày, Du Lăng Thần vừa kết thúc cuộc họp về phòng làm việc thì gọi thư ký Tôn tới.
"Đặt giúp tôi hai vé du lịch tình nhân, cố gắng đặt khoảng số 23, hành trình năm ngày." Hai tay Du Lăng Thần bắt ngang eo, nói yêu cầu của anh cho thư ký Tôn.
Lúc nghe ba chữ "Vé tình nhân", suýt chút nữa thư ký Tôn cho là mặt trời mọc từ đằng tây. Cô liếc nhìn hoàng hôn, không phải vừa hay ở đằng tây à? Nếu bỏ qua mặt trời đang chuyển động đi xuống thì thật có vài phần cảm giác sai lầm rằng vừa hửng sáng.
"Ông chủ, cần đặt vé ngắm cảnh ở đâu?" Thư ký Tôn không hổ là cấp dưới tự tay Du Lăng Thần tuyển, cùng lắm chỉ ngạc nhiên một lúc liền khôi phục lại bình tĩnh, cố gắng hết khả năng hỏi yêu cầu cụ thể của ông chủ.
"Cố gắng đặt ở gần thành phố, phương diện phong cảnh...Cô chọn giúp tôi, chỗ người trẻ tuổi thích đi ấy." Du Lăng Thần rất ít ra ngoài chơi, hợp đồng làm ăn buôn bán có phạm vi khắp thế giới nhưng lại không có...
Nhưng đó là đi công tác, ngoài xã giao thì anh gần như không có thời gian đi dạo.
Thư ký Tôn tò mò quan sát ông chủ vài lần. Chẳng lẽ Boss vừa ý người phụ nữ nào rồi à? Vô cùng cuồng công việc mà lại sẵn lòng gác lại chuyện công việc, chạy đi bồi cô ấy đi du lịch, lại còn cố ý đặt vé tình nhân, thật là đủ ân ái.
"Ông chủ, tôi sẽ làm tốt." Thư ký Tôn rất rõ ràng cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Cô là thư ký trên công việc của Du Lăng Thần, không phải "Thư ký tư nhân bên người", ông chủ muốn hẹn hò với ai, cô không xen vào. Bị bản tính thích nhiều chuyện của con gái thúc đẩy nên cô hơi ngạc nhiên mà thôi.
Du Lăng Thần dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, định hoàn thành công việc ngày mai trước thời gian, vậy mới có thể yên tâm bồi Tiểu Nhạc đi chơi.
Về phần rốt cuộc Dư Tư Nhạc có thể thi được top 10 hay không...Du Lăng Thần có vẻ như cho tới bây giờ không hề suy nghĩ qua.
Bởi vì bất kể Dư Tư Nhạc có đạt tới tiêu chuẩn hay không, Du Lăng Thần cũng đã quyết định đưa cô ra ngoài giải sầu.
...
Kỳ thi cuối kỳ tới rất nhanh.
Kỳ thi được chia làm ba ngày, mỗi ngày thi hai môn.
Học sinh đứng trước kỳ thi cuối kỳ, vừa lo lắng không yên tâm, sợ mình thi không tốt, phụ lòng mong mỏi của người nhà; mặt khác lại vui vẻ sung sướng, vì kỳ thi cuối kỳ vừa xong chính là kỳ nghỉ hè khiến lòng người nhộn nhạo.
Thi xong môn buổi chiều, Dư Tư Nhạc cất bước ra khỏi phòng thi.
Vừa ra liền đụng phải hai học sinh nữ có dáng vẻ thanh thuần.
"Bạn học Du, có thể phiền bạn một chuyện được không?" Hai học sinh nữ xấu hổ đỏ mặt.
Lần trước bị Tưởng Oánh Oánh lừa đi tham gia tiệc sinh nhật, làm hại Dư Tư Nhạc đối với thiếu nữ d.đ.l.q.đ tuổi trăng tròn* đã có hiểu biết khác biệt. Cho nên lúc đối mặt với hai học sinh nữ này thì trong lòng Dư Tư Nhạc tồn tại đề phòng.
*Gốc là 二八年华 = nhị bát niên hoa, lấy ý từ bài thơ "Giang Hạ hành" của Lý Bạch. Trong bài thơ này có câu: Hồng trang nhị bát niên, ý chỉ thiếu nữ tuổi trăng tròn.
"Chuyện gì?" Dư Tư Nhạc buột miệng nói.
Học sinh nữ nhét phong thư trong lòng vào lòng Dư Tư Nhạc, "Bọn mình rất thích anh hai bạn, có thể trao thư tình tận tay không? Bọn mình sẽ rất biết ơn bạn."
"Mình cũng vậy. Mình biết...Mình không xứng với Du thiếu nhưng Du thiếu thật sự rất khốc, rất tuấn tú, chỉ nhìn hình của anh ấy mà trái tim của mình đã không kiềm được mà cuồng loạn."
"Cảm ơn nhé!" Sợ Dư Tư Nhạc từ chối, hai học sinh nữ tỏ bày tiếng lòng ngưỡng mộ xong thì vội vàng chạy mất dạng.
Trên hành lang có mấy học sinh nữ nhìn thấy cảnh này thì từng một đám ào ào muốn thử. Lại có ba bốn học sinh nữ nhét thư tình vào lòng cô.
Dư Tư Nhạc cúi đầu nhìn một đống thư tình trong lòng, thầm than anh hai quả thật là sức quyến rũ vô biên...
Em gái đưa thư tình đều đưa tới chỗ cô.
Mới đầu, Dư Tư Nhạc định vứt những bức thư tình này đi, nhưng...Ý nghĩ chơi xấu xuất hiện trong lòng, cũng không đè xuống nữa. Càng ngày cô càng tò mò muốn biết...Anh hai nhận những bức thư tình này thì sẽ có phản ứng thế nào.
Tức giận? Hay là mặt chán ghét mà vứt vào thùng rác?
Dư Tư Nhạc cất một đống thư tình vào túi xách, bước chân vội vàng tiêu sái ra khỏi trường.
Dư Tư Nhạc như thường ngày, chạy tới chỗ Tiểu Vương đậu xe thì thấy Du Lăng Thần đang nửa dựa vào chiếc xe màu đen.
Du Lăng Thần thường tới phòng tập thể hình tập, vóc người thon dài, sẽ không có vẻ quá mức vạm vỡ, tỷ lệ vóc người càng hoàn mỹ hơn người mẫu nam một chút, quả thực là cái móc áo trời sinh. Giữa hai ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc, thấy Dư Tư Nhạc ra thì gẩy tàn, ném xuống đất lấy chân nghiền nát, vẫy tay với cô, "Thi thế nào? Có nắm chắc không?"
Lúc thi, Dư Tư Nhạc đều căng thẳng hơn bất cứ ai. Chuyện này có thể liên quan tới nghiệp lớn cô có thể thành công đi du lịch không.
"Không khó lắm!" Dư Tư Nhạc không dám bảo đảm nhưng xem ra trong bài thi vật lý có rất nhiều đề dạng như trong sách bài tập, cô đã làm hết.
Cách giải chắc chắn không sai...
Đáp án à? Cô tính đi tính lại hai ba lần, chắc chắn không thành vấn đề mới nộp bài.
Cũng sẽ không sai nhiều.
Nghe ra sự tự tin trong giọng của Tiểu Nhạc, Du Lăng Thần càng thêm yên tâm.
"Anh hai, sao anh lại rảnh tới đón em? Công ty không bận à?" Dư Tư Nhạc mở cửa xe, ngồi vào.
"Tiểu Nhạc thi, sao anh có thể không tới?" Du Lăng Thần đóng cửa xe cho cô, di chuyển qua bên kia, ngồi vào chỗ ghế lái.
Ngày đó trên tầng thượng, hai người nắm tay tới mức tay bị kéo giãn. Có điều chút thương tích này không tính là gì, theo thời gian trôi đi thì từ từ sẽ khỏi.
Đến bây giờ đã không còn thấy đau đớn chút nào.
"Cũng không phải thi vào đại học, anh hai không cần phải tới đón em tan thi." Dư Tư Nhạc sợ làm trễ nải thời gian của Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần lại lắc đầu, "Không tốn bao nhiêu thời gian."