Cơ trên cánh tay Du Lăng Thần bị giãn nên không tự lái xe được. Anh gọi điện thoại bảo Tiểu Vương tới lái xe đưa hai người về biệt thự.
Bầu không khí trong xe nặng nề, không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện.
Nhìn một sinh mệnh sống biến mất từ bên cạnh mình, cảm giác nặng nề đó vẫn luôn đè lên trái tim Dư Tư Nhạc. Đặc biệt là ánh mắt Khâu Mẫn trước khi chết luôn trở đi trở lại trong đầu Dư Tư Nhạc, rất có cảm giác đúng là âm hồn bất tán.
Vừa vào nhà, Dư Tư Nhạc liền ôm chặt gối, ngồi trên ghế sô pha.
Âm lượng TV mở tối đa, tựa như muốn dùng âm thanh ồn ào huyên náo để xua đi tâm trạng bất an trong lòng cùng với bóng dáng Khâu Mẫn xuất hiện liên tiếp trong óc cô.
Vẻ mặt Du Lăng Thần bình tĩnh không khác gì bình thường, tới tủ lạnh, lấy một ly sữa twoi, hâm nóng xong thì đưa cho Dư Tư Nhạc.
Uống một ly sữa tươi trước khi đi ngủ có thể giúp ngủ ngon rất hiệu quả.
"Cám ơn anh hai." Dư Tư Nhạc bưng ly lên từ từ uống, trên môi dính chút chất lỏng màu trắng.
"Đi ngủ sớm đi, đừng quá để ý tới chuyện này."
"...Em biết."
Biết là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác. Dư Tư Nhạc không hề buồn ngủ chút nào. Trái tim trải qua hoảng sợ dữ dội cho tới bây giờ vẫn không có cách nào trở lại bình tĩnh.
Dư Tư Nhạc thật lòng khâm phục sự bình tĩnh của anh hai...
Nếu cô cũng có thể dễ dàng quên đi chuyện của Khâu Mẫn thì tốt rồi.
Vừa nhắm mắt lại, toàn là hình ảnh trước khi Khâu Mẫn chết. Mỗi khi nghĩ tới một màn kia, trong lòng Dư Tư Nhạc đều từ từ trầm xuống. Rõ ràng đã cảnh cáo mình phải nhanh quên đi, nhưng hình ảnh trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng.
Du Lăng Thần lẳng lặng theo bên cạnh Dư Tư Nhạc. Kim đồng hồ từ từ chỉ tới mười hai giờ đêm, Dư Tư Nhạc không không có ý trở về phòng ngủ chút nào.
Hình ảnh trên màn hình TV đổi rồi lại đổi, lại phát quảng cáo lần nữa.
Du Lăng Thần cầm điều khiển từ xa, nhấn nút tắt, màn hình lóe lên rồi đen thui rất nhanh.
Vỗ vỗ vai Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần nói: "Đừng ngủ ngồi, về phòng ngủ."
Dư Tư Nhạc hồi lâu không lên tiếng.
"Lại không nghe lời?" Du Lăng Thần lấy thái độ của anh hai nên có, nghiêm mặt mà nhìn cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đối mắt với Du Lăng Thần, ánh mắt rất mơ màng.
Đúng, trong mắt Dư Tư Nhạc không có đau lòng quá mức, cũng không có quá nhiều sợ hãi mà lại là mơ màng. Cô bây giờ khiến người ta có cảm giác đi vào ngõ cụt, biết rất rõ cuối con ngõ không có gì cả, lại cứ không thể chạy ra khỏi đó.
"Anh hai, em không ngủ được."
Du Lăng Thần ôm vai cô, kéo cô lên từ trên ghế sô pha. "Có gì mà không ngủ được?"
Chuyện Du Lăng Thần phải trải qua vượt xa những thứ này. Khâu Mẫn chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời anh. Bây giờ quả thực không chiếm nhiều giá trị trong ký ức anh. Nhìn thiếu nữ vì chuyện này mà mặt ủ mày chau, Du Lăng Thần càng thêm không có một chút thiện cảm với Khâu Mẫn.
"Vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là chuyện liên quan tới Khâu Mẫn." Trở đi trở lại, không ngừng không nghỉ....
Du Lăng Thần dẫn cô vào phòng ngủ của cô, bắt buộc cô nằm lên giường, đắp kín chăn cho cô.
Làm xong tất cả mọi chuyện, anh cất bước đi tới cửa. Đang lúc anh định tắt đèn giúp cô thì cô nói, "Anh hai, cứ để đèn đi."
Ngón ta Du Lăng Thần hơi khựng lại rồi buông xuống, "Em ngủ sớm một chút."
Mắt cô mở to, không nhắm lại.
Im lặng như vậy qua năm phút, ánh mắt Du Lăng Thần rất bất đắc dĩ. Lúc trước ở trường học Dư Tư Nhạc một bộ ai ăn hiếp tôi thì tôi sẽ tàn nhẫn mà ăn hiếp lại. Bây giờ bởi vì Khâu Mẫu tự tử mà lại ồn ào tới mức ngủ không yên?
"Thật ra thì em không cần phải tự trách mình." Du Lăng Thần quay lại, nhìn cô từ trên cao xuống, "Nghe này, lời này anh chỉ nói một lần. Bây giờ tâm trạng em suy sụp, anh có thể hiểu được. Nhưng vì cái chết của loại người như Khâu Mẫn mà tỏ ra không vui, có đáng không? Cô ta ở dưới kia thấy bộ dáng này của em, có lẽ còn cười nhạo em đấy."
"Khâu Mẫn nghĩ như thế nào là chuyện của cô ta, quan trọng nhất là em cho rằng thế nào. Em có từng làm chuyện có lỗi với cô ta không?"
Đáp án rất rõ ràng -- không.
Cho dù nhắc lại chuyện cũ, truy cứu từ chuyện lôi hình khiêu dâm ra ánh sáng.... Đó cũng là một tay Du Lăng Thần làm, có liên quan gì tới Dư Tư Nhạc? Từ đầu tới cuối cô đứng trên thái độ thờ ơ, cô có đích thân nhúng tay vào không? Đến lúc làm diễn viên, là Du Lăng Thần tìm tới, tiết lộ hình khiêu dâm cho giới truyền thông cũng là Du Lăng Thần dặn dò thư ký làm.
Vì sao Khâu Mẫn dám tìm Dư Tư Nhạc gây rắc rối? Mà không dám chĩa mũi nhọn về phía anh?
Là bởi vì người....Từ trước tới nay luôn lấn thiện sợ ác, ai cũng biết bóp hồng thì phải chọn quả mềm.
Du Lăng Thần so sánh với Dư Tư Nhạc thì không thể nghi ngờ rằng cô là quả hồng mềm kia.
Lại im lặng một lúc...
Ý tứ dưới sự diễn đạt của Du Lăng Thần được che giấu rất kỹ.
Nhưng Dư Tư Nhạc lại hiểu ngay lập tức.
"Tiểu Nhạc, sinh ở nhà họ Du, nhất định phải loại trừ sự do dự thiếu quyết đoán, biết không? Lần này với tư cách là anh hai em, anh có thể tha thứ cho em. Dù sao tuổi em cũng còn nhỏ. Nhưng lần sau...Nếu để anh thấy em như vậy nữa thì anh sẽ rất thất vọng về em." Có lẽ nhận ra mình nói quá nặng, anh khom người, khẽ xoa lên trán cô "Ngoan, ngủ đi, anh hai ở đây chờ em ngủ rồi mới đi."
Cô ôm chặt lấy anh, ấp úng nói: "Anh hai."
Dư Tư Nhạc có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời vừa tới miệng, làm thế nào cũng không bật ra được.
Bị Du Lăng Thần ấn trở lại giường...
Lần này cô không cáu kỉnh nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Du Lăng Thần cứ đứng bên cạnh giường như vậy, không nói tiếng nào, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Dư Tư Nhạc.
Có lẽ ban ngày bị hoảng sợ quá độ, lại té từ tầng thượng xuống nên không bao lâu sau cô đã ngủ say.
Du Lăng Thần khe khẽ gọi một tiếng "Tiểu Nhạc", không ai đáp lại.
Hô hấp của cô rất dài, ổn định, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
"Tiểu Nhạc?" Du Lăng Thần lại gọi.
Cô ngủ rất say, mắt điếc tai ngơ với tiếng động bên ngoài.
Du Lăng Thần từ từ cúi người, cách thiếu nữ đang trong giấc mơ chỉ vài cm.
Lẳng lặng quan sát khuôn mặt không chút đề phòng khi ngủ của cô, anh vươn tay ra, đặt lên mặt cô, rất mềm rất non nớt, tựa như chỉ bấm mạnh là có thể bấm ra nước.
Không ai biết...Khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc bị Khâu Mẫn túm ra ngoài hàng rào bảo vệ anh bị sợ tới mức tứ chi lạnh như băng, suýt chút nữa thì sự bình tĩnh mà anh lấy làm kiêu ngạo cũng bị phá vỡ.
Nếu trước kia Du Lăng Thần vẫn không rõ anh ôm bao nhiêu tình cảm với Dư Tư Nhạc..
Vậy thì lần này anh quanh quẩn bên bờ sinh tử, anh đã ý thức được phần tình cảm ẩn sâu trong nội tâm kia là gì.
Anh kề sát vào mặt Dư Tư Nhạc, môi nhếch lên thành nụ cười nhạt, mang theo ý vị nhất định phải có được, ấn xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước bên phải mặt cô.
"Chúng ta còn nhiều thời gian, nên, chúng ta sẽ đi từ từ."
Giọng ép tới rất thấp, tựa như sợ đánh thức thiên hạ đang trong giấc mộng, lại có chút cảm giác vành tai và tóc mai chạm vào nhau.