Ô mật mã nháy sáng một cái sau đó cánh cửa trượt sang một bên để lộ không gian khép kín bên trong. Chi Lan vẫn chưa thoát khỏi cơn ngỡ ngàng, cô không nghĩ rằng mình có thể tìm ra mật thất và nhập mật mã một phát ăn ngay. Vốn nghĩ dãy số thiên thần chỉ là một hiện tượng thỏa mãn niềm tin tâm linh của con người, nào ngờ nó thật sự hữu ích đối với cô. Chi Lan lắc đầu thật mạnh, xua đi cảm giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô ôm bụng chần chừ một lúc, sau cùng đưa ra quyết định bước vào trong.
Bên trong mật thất rất tối, cô không có bất kì thiết bị nào trong tay có thể chiếu sáng, Chi Lan chỉ có thể áp bàn tay vào tường làm điểm tựa rồi lê từng bước vào trong. Bóng tối bao phủ căn phòng khiến cô cảm thấy bất an, không biết phía trước có gì. Theo lời Như Mai nói cô ta biết Hoài Du có kho chứa tiền đô và vàng thỏi, nhưng Như Mai tìm nát nước vẫn không ra. Liệu mật thất này có phải căn phòng mà Như Mai nói không?
Chi Lan lần mò trong bóng tối một lúc lâu, tay cô bắt đầu chạm vào một cọc giấy gì đó. Dựa vào kích thước và chất liệu, cô đoán đó là tiền. Song, chỗ này quá tối, cô không xem được tờ tiền này có mệnh giá bao nhiêu. Chẳng dám quanh quẩn ở đây thêm lâu, cô xoay gót quay về hướng cũ, tiện tay rút một tờ tiền mang ra ngoài. Hôm nay khám phá nhiêu đó đủ rồi, cô phải báo lại mật khẩu với Như Mai.
Thoát khỏi phòng làm việc của Hoài Du, cô cúi đầu xem mệnh giá, đó là một tờ năm trăm đô. Chi Lan nhanh chân chạy về phòng, cố đi nhanh hết mức có thể. Dường như Như Mai cũng cảm nhận được sự quay lại của cô, cô ta bước xuống giường vươn tay tắt đèn trong phòng. Cùng lúc đó đèn hành lang cũng vụt tắt, Như Mai tháo phăng bộ váy thiên thần xuống sàn, Chi Lan cũng nhanh chóng thay váy. Lúc hai bàn tay chạm nhau, cô cố ý viết vào mu bàn tay cô ta bốn số Robert, 8888.
Như Mai thoáng ngạc nhiên, đáy mắt có sự xáo động nhẹ, thật ra Như Mai biết vị trí mật thất nhưng cô ta không tìm được mật khẩu. Và Như Mai cũng không nghĩ rằng trong một lần vào phòng Chi Lan có thể tìm ra. Khóe môi cô ta mấp máy muốn nói gì đó nhưng lời chưa thoát khỏi miệng, đèn hành lang vụt sáng trở lại. Cô ta chỉ còn cách đóng sầm cửa, vội vàng rời đi.
Trái tim Chi Lan như treo lơ lửng trên cành cây, trông thấy Như Mai rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lo âu khiến cô buồn nôn. Chi Lan ngã người xuống giường, đưa mắt nhìn bốn bức tường tối mù, lạnh căm. Trong lòng thầm cầu nguyện có thể thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô đặt tay lên bụng, vuốt ve phần bụng nhô lên. Nếu mọi chuyện không xảy ra, có lẽ bây giờ cô đã được đi siêu âm thai, xác định giới tính đứa nhỏ hơn bốn tháng này. Cô rất muốn biết đứa nhỏ trông như thế nào, là con trai hay con gái. Nghĩ đến đây, niềm uất ức dâng trào trong lòng, tràn ra khỏi khóe mắt. Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu thứ nữa, cô, đứa nhỏ và anh mới thật sự bình yên đây?
“Tại sao em lại khóc?” Đèn trong phòng vụt sáng cùng với giọng nam bất ngờ vang lên khiến cô giật thót mình. Chi Lan ngước mắt nhìn người đứng ngoài cửa, đôi mắt xanh mang theo xót thương của hắn dán chặt trên gương mặt cô. Hoài Du tựa người vào cửa, thân trên khoác ven đen che đi bờ vai rộng, nhưng Chi Lan vẫn nhận ra hắn có điểm bất thường, bả vai trái chùng xuống và cánh tay trái dường như không cử động.
Hoài Du cũng nhận ra cô đang nhìn vết thương trên vai hắn, “Không đau bằng thái độ chán ghét của em đâu.”
Dứt lời hắn cúi đầu nhìn vết thương bị che phủ bởi lớp áo vest, thật ra vết thương này chẳng hề đơn giản, nếu hắn kéo dài thời gian không làm phẫu thuật, khả năng để lại di chứng là tuyệt đối.
Cô không muốn mở miệng với hắn, vì vậy cô vươn tay quệt ngang nước mắt, sau đó kéo chăn phủ qua đầu, mặc kệ Hoài Du vẫn đứng như trời trồng ngoài cửa. Hắn cũng bắt đầu quen thái với thái độ chán ghét của Chi Lan, hắn cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định đến gần cô hơn. Chi Lan cảm nhận lớp đệm cạnh cô lún xuống một lõm, bàn tay to với khớp xương cân bằng áp lên bụng bầu. Hành động này khiến Chi Lan khiếp sợ, cô vội gạt tay hắn ra.
Hoài Du nhăn mặt, bất đắc dĩ nói, “Nó đã là con của tôi, tôi không hại nó…”
Hắn ngập ngừng một lúc rồi tiếp lời: “Vài ngày nữa công việc ổn định, tôi sẽ đưa em đi khám thai.”
Chi Lan quyết không đáp lời, chán ghét nhích người tránh xa hắn. Bầu không khí dần trở nên trầm lặng, không ai mở lời với ai. Hoài Du không nhịn được nữa, hắn bắt đầu nổi cáu: “Rốt cuộc em muốn tôi phải làm thế nào? Tôi phải làm gì để em hiểu là tôi yêu em?”
“Em muốn đứa trẻ này, tôi chấp nhận giữ lại nó cho em. Em sống ở đây không thua gì ở nhà họ Lê, tình yêu tôi dành cho em cũng không thiếu. Tại sao lúc nào em cũng chống đối tôi vậy? Ange! Ngẩng đầu nhìn tôi.”
“…” Không một lời nào đáp trả hắn, Chi Lan nhất quyết giữ im lặng và điều này khiến Hoài Du càng lên cơn điên.
“Ange!” Hắn gầm lên đầy phẫn nộ, vung tay kéo phăng tấm chân bông ném xuống đất.
Cơn điên của Hoài Du cũng không dọa nổi Chi Lan. Cô ngước mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là đau khổ căm thù.
“Ange là ai?”
“Anh yêu tôi bằng cách hủy hoại tôi ư? Anh tước bỏ họ tên ba mẹ đặt cho tôi, giam giữ tôi, ép buộc tôi phải làm theo ý anh. Tình yêu của anh là nỗi bất hạnh của tôi.”
“Tên của tôi là Đặng Chi Lan, một chữ cũng không đổi.”
“Tôi không dạy dỗ nên em không biết sợ?” Hai mắt hắn trừng lên mặt mũi bắt đầu tối sầm lại.
Ting… ting…
Hồi chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Hoài Du hậm hực móc điện thoại từ trong túi quần ra, trượt màn hình và nghe máy. Giọng từ đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn: “Thằng Khang bốc đồng bắn chết một cảnh sát Mỹ rồi.”
“Mẹ kiếp! Nó nổ súng bắn chết cảnh sát à?” Hoài Du gắt lên mất kiểm soát.
“Chuyện này căng rồi, bây giờ phải làm sao đây ngài Venn?” Đầu dây bên kia càng sốt ruột hơn.
“Ở đó chờ tao.” Hoài Du gằn giọng rồi cúp máy, hắn không còn tâm trạng tranh cãi với Chi Lan nữa. Hoài Du gấp gáp bước ra ngoài, hắn cần đến hiện trường ngay lập tức. Thế giới ngầm có luật bất thành văn, nhất định không được bắn hạ cảnh sát công khai, bởi hành động đó là tuyên chiến với cảnh sát, dẫn đến việc mafia và cảnh sát đối đầu. Thậm chí tình huống này còn gây phẫn nộ đến những ông trùm khác, vì công việc của bọn họ bị ảnh hưởng trầm trọng. Mối quan hệ giữa mafia và các Thượng Nghị sĩ sẽ bị dao động. Hệ lụy cực kì nghiêm trọng.
“Fuck!” Hoài Du vừa chạy vừa mắng ầm lên. Toàn bộ mọi kế hoạch đã chệch quỹ đạo, hắn vừa thỏa thuận với DEA xong, bây giờ mọi công sức gần như đổ sông đổ biển.
Hiện tại Huỳnh Khang đã bỏ trốn, cảnh sát Nevada phát lệnh truy nã hắn. Hoài Du cũng không tránh khỏi liên can bởi Huỳnh Khang là người trong băng đảng của hắn. Thế sự bắt đầu nhộn nhịp hơn hẳn.
***
“Chuyện theo đúng kế hoạch rồi ông lớn.” Nhất đặt tờ báo có thông tin truy nã Huỳnh Khang ở trang đầu lên bàn.
Thế Huân đứng bên cửa sổ rít một hơi thuốc dài, khói trắng phả ra từ miệng anh, bám vào mặt kính.
“Lão Đạt ép Huỳnh Khang bắn chết cảnh sát, kéo rắc rối về cho Venn. Thời hạn cọc tiền sòng bạc sắp đến, lão ta sẽ tìm mọi cách rút sạch vàng thỏi và dollar của Venn. Cùng lúc đó lợi dụng Venn vừa mất lô hàng triệu đô, trên dưới rối ren vì gặp vấn đề với DEA, đẩy Venn xuống vũng bùn mà lão tạo sẵn.” Lục vắt chéo chân ngồi chễm chệ trên sofa, vui miệng phân tích vài câu về kế hoạch do anh ấy và ông lớn đề ra.
“Sai lầm của Venn là để mất thuộc hạ thân cận, tin tưởng con cáo già Huỳnh Mẫn Đạt. Hắn cứ nghĩ lão Đạt dễ ăn nhưng lại quên mất lý do lão có thể ngồi trên ghế ông chủ Tây Đô nhiều năm.” Thế Huân từ tốn nói, “Làm gì có chuyện Huỳnh Mẫn Đạt dễ dàng từ bỏ Tây Đô như vậy, chẳng qua lão ta hứng thú với quyền lực của Venn tại Mỹ nên mới thả con tép bắt con tôm.”
Lục day day thái dương, sau đó nhún vai: “Chiêu mượn tay này ông lớn hời quá rồi còn gì? Để Venn và lão Đạt tàn sát lẫn nhau, hủy luôn đế chế ma túy của hắn, giúp cảnh sát lấy thiện ý. Phải nói là hoàn mỹ!”
“Hoàn mỹ?” Thế Huân ngoảnh đầu nhìn Lục, “Đây là kế hoạch thảm hại nhất của tôi.”
“Rủi ro của kế hoạch này là tôi có thể mất đi vợ con bất cứ lúc nào.”
Chi Lan không có trong kế hoạch và cô vô tình trở thành rủi ro mà anh sợ nhất. Thế Huân không ngờ anh đã giấu Chi Lan rất xa nhưng Hoài Du vẫn đánh hơi ra được. Đây chính là thất bại lớn nhất của Thế Huân, anh muốn bảo vệ cô nhưng anh đã tính sai.
Thế Huân phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa, tìm kiếm tòa Penthouses cao chọc trời, nơi đó là lồng giam Chi Lan. Trái tim Thế Huân quặn thắt, đau khổ và hối hận giày vò. Anh không muốn đẩy cô vào cuộc chiến, cuối cùng anh lại phải đối mặt với việc sẽ đánh mất cô bất cứ lúc nào. Đáng lẽ ngày đó anh nên đưa cô theo, có sống cùng sống, có chết cùng chết. Chỉ là Thế Huân không đủ ích kỷ, anh vẫn muốn cô bình yên hạnh phúc, mạo hiểm hay đánh cược một mình anh lo liệu là đủ.
Tâm trí Thế Huân rơi vào một ngày nào đó.
Lục thay Nhất ngồi vào ghế lái, Bentley lăn bánh bon bon trên đường nhựa đen. Đột nhiên chiếc xe dừng lại, Lục đỗ xe bên đường, đối diện có một tốp nữ sinh cười đùa vui vẻ.
“Làm phiền ông lớn quá, tôi xuống xe đưa đồ cho Mỹ Ly rồi quay lại ngay.” Lục tháo dây thắt an toàn rồi bước xuống xe.
Thông qua ô kính đen, Thế Huân liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lục. Anh ta đến đưa cho Mỹ Ly một túi bánh ngọt, Mỹ Ly là em gái của Lục, nghe đâu trạc tuổi Chi Lan. Cô bé nhận lấy túi bánh rồi quay đầu tươi cười với bạn, nụ cười rạng rỡ ấm áp vô cùng. Anh chợt nhớ tới Chi Lan, cô cũng đang độ tuổi trẻ xuân sắc năng động nhưng rất ít khi thấy Chi Lan mỉm cười vui vẻ như thế. Dường như cô trầm lặng hơn những cô gái cùng tuổi.
Thế Huân cụp mắt nghiêng đầu sang trái, anh thôi không nhìn nữa. Anh chợt nghĩ từ khi sống lại kiếp này, Chi Lan toàn đối mặt với nguy hiểm, so với em gái của Lục, rõ ràng cuộc sống của cô đáng thương hơn rất nhiều. Lòng anh bắt đầu xót xa, Thế Huân hoài nghi chính bản thân mình. Liệu anh trùng sinh Chi Lan sống dậy có phải là điều tốt nhất dành cho cô hay không? Nếu anh không ích kỷ, có lẽ cô đã có một cuộc đời khác hạnh phúc hơn.
Đêm đó anh đến tìm bà Trần Nguyệt.
Bà Nguyệt ngồi trên ghế gỗ, thong dong đung đưa cây quạt giấy trên tay, bà nghiêng đầu nhìn Thế Huân: “Cậu cảm thấy kiếp này cô ấy không hạnh phúc à?”
Thế Huân mệt mỏi gật đầu, “Ở bên cạnh tôi, cô ấy luôn gặp nguy hiểm, hỏa hoạn, bão tuyết, ám sát… một ngày êm ấm vô cùng hiếm hoi.”
“Cậu chỉ quan tâm đến việc cậu cho cô ấy đủ hạnh phúc hay không, nhưng cậu lại không để tâm đến việc cô ấy cảm nhận hạnh phúc thế nào.” Bà Nguyệt ngả người ra sau ghế, chậm rãi phẩy quạt, “Khi nhìn thấy dáng vẻ chăm chút từng mũi kim thêu cho cậu tấm bùa bình an, tôi cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc.”
Nói đoạn, Trần Nguyệt lấy quạt che miệng, nốt ruồi lệ càng tô điểm thêm ý cười trong mắt.
“Muốn cô ấy cười nhiều hơn cũng dễ mà, chỉ là ông lớn không biết cách thôi.”
“Học cách dịu dàng đi, cô ấy sẽ cười nhiều hơn.”
Câu nói này của bà Trần Nguyệt khiến anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh quyết định đưa cô đến Thụy Sĩ, buông bỏ vỏ bọc khô khan đáng sợ bên ngoài, dành cho cô từng chút một dịu dàng mà anh có.
Quay về với thực tại.
Thế Huân chán ghét dúi đầu thuốc đỏ lửa vào tay mình. Từ ngày Chi Lan rơi vào tay Venn, chưa phút nào anh thôi tự trách. Nếu ngày đó anh không tham lam muốn Chi Lan bình yên vui vẻ. Có lẽ mọi thứ sẽ không tồi tệ thế này.