Circle Pines.
Lửa bốc cháy ngùn ngụt, nó nhe nanh ngoạm lấy căn nhà nhỏ. Đồ vật trong nhà thi nhau nổ tung tóe lửa, tiếng nổ vang trời khiến đứa trẻ sợ đến mức nhũn người. Nó bị kẹt ở bên trong, lửa lớn phả vào mặt, táp vào lưng nó bỏng rát. Khói đen phả ra thành một lớp dày đặc che kín tầm mắt. Đứa trẻ sợ hãi khóc nấc lên, miệng mồm liên tục gọi mẹ.
Mẹ đứa trẻ chạy đến, hai chân cô ta lảo đảo đi không vững, đôi tay trần giương lên kéo đứa nhỏ chạy thoát. Lửa cháy càng lúc càng lớn, đứa nhỏ nằm trong lòng mẹ ho sặc sụa, tiếng ho ấy càng thôi thúc người mẹ chạy nhanh hơn. Đứa trẻ nghiêng đầu tựa vào người mẹ, cánh tay nó chạm phải thứ gì đó dinh dính, dưới ánh lửa đỏ rực và màn khói đục ngầu, nó lờ mờ nhận ra cánh tay nó dính máu.
“Mẹ… mẹ ơi… máu…”
Người mẹ không đủ sức trả lời, cô ta bế đứa trẻ thoát ra ngoài. Sức lực cuối cùng còn sót lại cũng đã tới giới hạn, cô ta khuỵu xuống, đứa trẻ ngã xuống đất lăn một vòng. Nhóc con vội vàng bò về phía mẹ, miệng liên tục gọi mẹ ơi, nhưng nó không biết người mẹ nó đã trúng ba phát đạn.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy mẹ ơi!” Đứa trẻ khóc nấc lên, nó lay lay thân thể bất động, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, ngôi nhà của nó đã cháy rụi. Đứa trẻ càng hoang mang gào lên gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Helen dùng tất cả sức lực cuối cùng nâng bàn tay run rẩy chạm vào má Thế Hưng, nước mắt lăn dài trên má đau rát.
“Thế Hưng, mẹ phải đi rồi.”
Đứa trẻ ôm chặt cánh tay của mẹ, hét lên đầy thảm thiết: “Đừng mà mẹ, đừng mà mẹ!”
Tiếng khóc xé trời của đứa con nhỏ truyền vào tai Helen khiến cô đau đớn tột cùng. Song, Helen biết bản thân mình đã tới giới hạn, cô ta không thể duy trì hơi thở được nữa, Helen cố nặn ra một nụ cười hiền, giọng nói bắt đầu đứt quãng: “Con đừng lo, Thiên Chúa sẽ phù hộ cho con. Thế Hưng là một đứa trẻ ngoan… sau này… không có mẹ… sẽ có thiên thần ở cạnh con…”
“Con chỉ cần mẹ thôi, mẹ ơi mẹ đừng đi! Mẹ đừng đi!”
Helen mỉm cười: “Không được rồi… Thế Hưng phải sống thật tốt thay mẹ. Sau này… sẽ có người vì con mà trở thành thiên thần… sẽ lao vào biển lửa cứu con như mẹ… người đó là người rất yêu con…”
“Hứa với mẹ… hãy sống thật tốt… Thế Hưng… mẹ thật sự rất yêu con.”
“Mẹ!” Tiếng khóc non nớt ai oán, xé toạc bầu trời đêm đầy khói lửa.
Thế Hưng cảm thấy trời đất rung chuyển dữ dội, mặt đất dưới chân vỡ vụn, tứ bề xoay chuyển mạnh mẹ. Hắn lại lạc trong đám cháy một lần nữa, lần này hắn là Hoài Du. Sau khi kích hoạt làm nổ hệ thống đèn điện, lửa bắt đầu cắn xé từng chút một, chẳng mấy chốc nó lại bùng lên dữ dội. Ánh lửa đỏ rực kéo theo ký ức đau thương mấy mươi năm về trước, nhà cháy, mẹ mất. Hoài Du sực tỉnh, hắn không thể để Lê Tuấn chết cháy, cái chết này quá nhẹ nhàng với ông ta. Hắn đã trốn thoát được nửa đường, cuối cùng vẫn chọn cách quay đầu cứu Lê Tuấn. Hoài Du muốn ông ta chết trong đau khổ gấp bội, hắn dìu Lê Tuấn xuống lầu, bên dưới có người liên tục gọi ông nội.
Chất giọng mềm mại khiến hắn nhận ra người bên dưới là mợ cả, cô ấy liều mạng vào tìm ông nội. Hắn liếc nhìn Lê Tuấn đang gục đầu trên lưng mình, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định lên tiếng: “Ở đây.”
Mợ cả vội vàng cõng ông Tuấn ra ngoài, trước khi đi còn ngoảnh đầu nhìn hắn một cái. Hoài Du chỉ biết nhìn theo, lửa nóng lại táp lưng một lần nữa, khói độc tràn vào mũi khiến hắn ho sặc sụa. Cảm giác giống hệt ký ức kinh hoàng thuở nhỏ, Hoài Du gục xuống đất, hắn bắt đầu hối hận vì bản thân mình đổi ý giữa chừng, rất có thể người chết hôm nay là hắn. Hoài Du chán nản cười khanh khách, thì ra hắn vẫn chưa đủ dứt khoát để giết ông ta. Phút quyết định hắn đã phạm sai lầm, cái giá này quá đắt rồi.
“Hoài Du! Hoài Du!” Chất giọng mềm mại một lần nữa vang lên khiến hắn ngạc nhiên tột độ. Hoài Du đưa mắt nhìn về phía trước, bóng dáng nhỏ nhắn tách đôi màn khói lao vào, cô ấy liên tục gọi tên hắn. Khung cảnh này quá giống ngày đó, tiếng mẹ gọi hắn cũng ngập tràn lo lắng như thế. Hắn rướn người bò về phía trước, muốn xem thử người trước mặt là thật hay mơ. Cô ấy hét lên: “Bác sĩ Du, đừng chết!”
“Anh cố gắng lên, tôi đưa anh ra ngoài.”
Cô ấy tháo phăng mặt nạ chống khói rồi đội lên đầu hắn, Hoài Du mơ hồ thấy được sự quyết tâm bùng cháy như ánh lửa hừng hực sau lưng, đôi mắt cô ấy thật đẹp, nâu nhạt trong trẻo. “Du đừng chết”, giọng cô ấy thật mềm mại, xoa dịu tất cả đau đớn trong lòng hắn. Hóa ra mẹ không nói dối, thiên thần sẽ đến, sẽ lao vào biển lửa cứu hắn thoát chết. Hắn đã chờ được thiên thần của riêng mình.
Những ngày đầu Hoài Du tiếp cận Chi Lan để thăm dò, tận dụng cô như một quân cờ chống lại Thế Huân. Nhưng từ lúc hắn nhận ra Chi Lan là thiên thần mà mẹ nhắc đến, dần dần cô bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của Hoài Du, ánh mắt, đôi môi và cả tiếng gọi của cô khiến hắn không thể cưỡng lại, đành bỏ mặc quân cờ sa chân vào lưới tình của thiên thần. Hoài Du đã yêu thiên thần trong vô thức, dường như hắn đã chờ rất nhiều năm để gặp được thiên thần, sau đó dâng hiến toàn bộ tình yêu vào tay cô ấy.
Song, thiên thần không ngó ngàng đến hắn, cô ấy là của Thế Huân. Tại sao tất cả mọi thứ đều là của Thế Huân? Gia nghiệp, người thân, ngay cả thiên thần cũng nằm trong tay Thế Huân? Ông trời quá bất công với Hoài Du. Hắn không cam tâm, hắn thề với lòng phải giành lại tất cả, cái danh cậu cả, vị trí cháu đích tôn và cả thiên thần hắn hằng mong ước. Tất cả phải quay về tay Hoài Du, những thứ này đều là của hắn mới phải.
Giấc mơ mờ ảo mông lung như sương khói biến tan, Hoài Du giật mình tỉnh giấc. Giấc mộng này hắn đã mơ không biết bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh giấc đều để lại trống rỗng đáng sợ. Hắn bước xuống giường, đi đến trước gương, ngắm nhìn gương mặt xa lạ phản chiếu. Đây không phải là gương mặt của Hoài Du, hắn cũng chẳng rõ đây là gương mặt của ai. Hắn chán ghét gương mặt cũ, nó quá giống Thế Huân. Song, hắn cũng chán ghét gương mặt lạ lẫm này. Trải qua mấy cuộc phẫu thuật chỉnh sửa, hắn đã không còn đường nét nào giống ba. Thứ duy nhất còn sót lại từ nhà họ Lê trên người hắn có lẽ là máu đang chảy trong người, Hoài Du từng nghĩ tới chuyện tẩy máu nhưng không có cách.
Mỗi ngày Hoài Du đều phải đối mặt với mấy câu hỏi mơ hồ.
Hắn là ai?
Hắn đang làm gì?
Hắn có thỏa mãn không?
Tiếng gõ cửa “cộc cộc” thu hút sự chú ý của Hoài Du, hắn sải bước mở cửa. Bên ngoài có thuộc hạ cúi gầm mặt, gã báo: “Người tới rồi thưa ngài.”
Đôi mắt xanh có sự luân chuyển nhẹ, từ u tối trở nên sáng hơn. Hắn gật đầu, nói: “Cho người chăm sóc cô ấy.”
***
Chi Lan được đưa đến Penthouses tại Nevada, bọn họ nhốt cô trong một căn phòng ngủ được bố trí theo hướng hiện đại. Ngoài ô kính là hàng tá tòa nhà cao tầng, ánh đèn đêm sáng trưng, bên dưới xe cộ nhỏ như kiến di chuyển liên hồi. Thành phố tội lỗi Nevada, hoành tráng hoa lệ bậc nhất.
Cạch.
Tiếng mở cửa khiến Chi Lan giật nảy mình, cô bước xuống nép mình vào ô cửa kính, theo bản năng muốn trốn tránh người vừa bước vào.
“Cuối cùng cũng tìm được em.” Hoài Du mỉm cười bước vào, mắt xanh sau cặp kính chứa đầy thâm ý khó hiểu. Hoài Du nhìn qua Chi Lan một lượt, hắn nhận ra bụng cô đã nhô lên thành đường vòng cung. Sắc mặt Hoài Du trầm xuống, hắn nói: “Cái thai này vẫn còn ư?”
Chi Lan hoảng sợ ôm bụng bảo vệ con, cô trừng mắt nhìn Hoài Du: “Anh muốn cái gì ở tôi?”
Hoài Du đút tay vào túi quần, từng bước từng bước tiếng về phía cô. Sau lưng Chi Lan là lớp cửa kính dày, cô không thể lùi được nữa, Hoài Du trông thấy nét kinh hãi hiện hữu trên gương mặt cô, hắn dừng chân cách cô ba bước: “Tôi muốn em.”
Dứt lời hắn vươn tay chạm vào bụng Chi Lan, cô vội vàng gạt tay hắn ra, nhanh chân lách người né tránh, cô ôm bụng chạy về phía cửa phòng, điên cuồng tìm cách mở cửa nhưng vô vọng, cửa này là cửa tự động và người điều khiển là Hoài Du.
“Em không chạy được đâu.”
“Làm ơn đừng động tới đứa nhỏ.” Cô biết hiện tại bản thân mình đã trở thành chim trong lồng, mạng của cô và con do người trước mặt nắm giữ. Chi Lan không còn cách nào khác ngoài xuống nước van xin.
Hoài Du nghiêng đầu nhìn Chi Lan, “Em biết rõ thâm thù của tôi và Thế Huân mà?”
“Đứa trẻ không liên quan đến cuộc chiến của hai người, nó không có tội.” Cô ôm bụng ngồi thụp xuống đất, gương mặt tái xanh vì sợ hãi, cô không dám nhìn thẳng mặt Hoài Du, sợ nhận ra sát ý trong mắt hắn, “Nó là con của tôi, tha cho tôi đi. Tôi xin anh đó!”
Mũi chân hắn hướng về phía cô, hắn thản nhiên bước tới, khuỵu một gối trước mặt Chi Lan. Tay hắn nâng cằm cô lên, khoảng cách hai gương mặt gần nhau trong gang tất. Giọng hắn khản đặc: “Nó không phải con của một mình em.”
Môi dưới bị cô cắn chặt đến bật máu, Chi Lan ngước mắt nhìn Hoài Du, sâu trong đôi mắt đẹp là lệ nóng tuôn trào, oán hận có, bi thương cũng có.
“Nếu anh giết nó, tôi sẽ giết anh, tôi thề phải khiến anh xuống địa ngục tầng thứ mười tám!”
“Ha ha ha.” Hoài Du ngửa cổ bật cười, hắn vươn tay gạt nước mắt trên má Chi Lan, hắn cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Đừng khóc nữa, tôi không thích gương mặt này khóc lóc chút nào.”
“Quả thật tôi muốn giết đứa trẻ này, nhưng em khóc hận tôi như vậy, tôi rất khó chịu.” Hoài Du vén lọn tóc đen ra sau tai, vỗ nhẹ vào má Chi Lan, “Được thôi, tôi không động tới đứa trẻ này, em cũng không được khóc nữa.”
“Nhưng em phải nhớ rằng, từ bây giờ đứa trẻ trong bụng em là con của tôi, em là của tôi.”
Thay vì giết đứa trẻ này đi, thiên thần sẽ hắn cả đời vậy thì hắn sẽ giữ lại nó, một tay cướp đi vợ con của Thế Huân, lấy lại những thứ thuộc về hắn. Đây mới cách giày vò Thế Huân hoàn hảo nhất.
“Em nghe rõ chưa?” Hoài Du cau mày nhìn Chi Lan. Cô không muốn gật đầu, đó là phản bội, nhưng cô không dám phản kháng, sợ hắn sẽ bóp chết đứa nhỏ. Chi Lan chỉ biết im lặng, giả điên không nghe hắn nói.
Hoài Du biết tỏng trò giả điếc này, hắn mất kiên nhẫn bóp chặt cánh tay Chi Lan, cô không kiềm được hét lên một tiếng. Hoài Du rụt tay về, hắn cụp mắt nhìn xuống, lòng bàn tay hắn có máu. Máu từ cánh tay thấm qua tay áo đỏ thẫm.
“Tay của em làm sao vậy?”
Chi Lan nghiêng mặt, thều thào đáp: “Tránh xa tôi ra.”
Bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của cô, Hoài Du vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn hiện hữu một đường máu dài, xung quanh vết thương sưng đỏ. Hắn vừa liếc mắt qua đã biết vết thương này do đâu.
“Bọn chúng thô bạo với em?”
Cô ngẩng đầu nhìn Hoài Du, “Thì sao? Chẳng phải đây là ý của ngài Venn sao?”
“Em có thể gọi tôi là Du, bây giờ em không còn là Clara hay Chi Lan nữa. Đó là cái tên thuộc về Thế Huân. Từ giờ em là Ange, Ange của tôi.”
Dứt lời, Hoài Du mở cửa gọi một tiếng: “Mark.”
Gã đàn ông cao to bước vào, Chi Lan nhận ra tên này là tên bác sĩ giả mạo bắt cóc cô.
“Tao muốn nghe lời giải thích về vết thương này.”
Mark cụp mắt cúi gầm mặt, hắn không dám nhìn thẳng Hoài Du.
“Cô ấy phản kháng…”
Bốp!
Cái tát thấu trời giáng xuống mặt Mark. Hoài Du xoa xoa cổ tay, sau đó tát thêm một cái nữa, cứ như thế lặp đi lặp lại ba bốn lần. Đến khi nào khóe môi Mark bật máu hắn mới dừng lại.
“Tao không thích cánh tay cằm ống tiêm của mày nữa, mày hiểu ý tao chứ?”
Chi Lan hoảng hồn nhìn Hoài Du, hắn như trở thành một con người khác, chẳng còn là bác sĩ Du hay nói cười như thường trước. Cô nhắm mắt lại, không nhìn nổi con người trước mặt nữa. Hoài Du phất tay bảo Mark ra ngoài, hắn khom người xoa đầu Chi Lan: “Xin lỗi Ange, dọa em sợ rồi đúng không?”
Cô không đáp lời, cổ họng chỉ cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng là hắn cố ý dọa cô, Hoài Du muốn cô biết sợ mà ngoan ngoãn nghe lời hắn. Đúng là một gã điên rồ.