Mưa xuân giăng rả rích ngoài hiên nhà, nước mưa mát lành chảy dọc theo từng kẻ ngói, nước rót xuống đất theo những đường nhiễu dài. Tiếng mưa rì rào như bản tình ca mùa xuân Thụy Sĩ. Chi Lan ngồi trong lòng Thế Huân, vẫn như mọi khi, anh choàng tay qua eo giữ chặt cô trong lòng. Hai người chẳng nói với nhau câu nào, lẳng lặng ngước mắt ngắm nhìn mưa rơi ngoài ô cửa. Mùi sữa nóng thoang thoảng sưởi ấm cả không gian yên ắng.
Đây là cơn mưa xuân thứ hai trong nửa tháng cô và anh sống ở đây, chỉ là một màn mưa bình yên thường nhật. Song, cô lại cảm thấy mưa trong lòng cô còn bão tố hơn ngoài ô cửa sổ gấp bội. Nó bắt đầu từ khi Thế Huân lên tiếng.
“Anh phải về Mỹ và anh muốn em ở lại đây một thời gian.”
“Em không đồng ý!” Cô lên tiếng ngay tức khắc.
“Lâm Thượng hiện tại không an toàn nữa, anh không muốn em và con gặp nguy hiểm.” Thế Huân bỏ qua thái độ cáu giận của cô, anh chầm chậm nói tựa như muốn cô hiểu rõ lòng anh một chút.
“Đây mới chính là lý do anh đưa em đến đây, đúng không?”
“Anh sẽ đón em về sớm thôi.” Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Cô mím môi, gặng hỏi: “Anh sẽ đi trong bao lâu?”
“Từ một đến hai tháng, anh sẽ cho người đến chăm sóc em. Chi Lan, anh không muốn thấy em gặp nguy hiểm. Ngoan ngoãn ở lại đây được không?”
Chi Lan vùng dậy, thoát khỏi vòng tay ấm áp, đôi chân trần trắng mịn chạm đất, lùi xa Thế Huân ba bước. Cô không kiềm chế được bất mãn trong lòng, nói: “Anh lúc nào cũng như vậy hết, anh luôn tìm cách đẩy em ra xa. Anh tự ý quyết định em sẽ ở đây, còn anh quay về Lâm Thượng, một thân một mình chống chọi mọi thứ.”
Lúc ở dốc núi Jabal Althaj cũng như vậy, Thế Huân tìm mọi cách đuổi cô đi. Lúc nào anh cũng như thế, một mình chống chịu. Cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng làm sao Chi Lan có thể yên lòng bỏ đi giữa bão tuyết? Làm sao có thể cam tâm sống bình yên ở đây? Trong khi anh phải lăn xả giữa cuộc chiến tàn khốc, sống chết lúc nào chẳng rõ.
Lời của Trần Nguyệt văng vẳng bên tai Chi Lan, câu hỏi chôn sâu trong lòng ngày nào bất chợt bùng phát mạnh mẽ. Anh đã đổi thứ gì? Đến khi nào hạn đổi sẽ tới? Có phải cuộc chiến này sẽ cướp anh khỏi tay cô mãi mãi hay không? Tất cả những ẩn số như ngọn đèn dầu thắp lên niềm sợ hãi tột cùng.
“Em rất sợ, em sợ ngày đánh đổi sẽ tới… thậm chí em còn không được biết anh đã đổi những gì. Em không thể ở lại đây một mình, nguy hiểm cũng được, em không quan tâm. Miễn là có thể ở bên cạnh anh.”
Thế Huân rời khỏi ghế gỗ lót đệm, anh tiến về phía Chi Lan, dang tay ôm cô từ phía sau. Đầu Thế Huân gục trên đôi vai gầy khiến lòng cô càng nặng nề hơn. Chất giọng trầm thấp cất lên bên tai: “Chúng ta có con rồi, không thể làm liều. Em phải ở lại, anh đã quyết rồi.”
Lời vừa dứt, anh đặt lên vai cô một nụ hôn, tựa như đó là một lời xin lỗi âm thầm, cũng là một lời trấn an trái tim run rẩy của Chi Lan. Cô cắn chặt môi ngăn bản thân khóc không thành tiếng, cứ mỗi lần nhìn anh rời đi, trái tim cô lại đau đến nghẹt thở. Cô vươn tay quệt ngang nước mắt, kiên định nói: “Đừng quên lời anh đã hứa, anh phải sống bạc đầu với em.”
***
Thế Huân quay về Mỹ được một tháng.
Trước khi đi anh đã sắp xếp một người giúp việc đến chăm sóc Chi Lan. Bà ấy tên là Samantha và từng là tiếp viên hàng không, bà có thể nói tiếng Việt, tuy không trôi chảy lắm nhưng có thể giao tiếp cơ bản. Chi Lan có người trò chuyện mỗi ngày, tâm trạng của cô đỡ u ám phần nào.
Cô Samantha đặt bữa sáng theo phong cách Châu Á lên bàn, trông thấy bộ dạng mặt ủ mày chau của Chi Lan, bèn ân cần hỏi han đôi câu: “Dường như cô Clara không tốt lắm thì phải?”
Chi Lan thở dài rồi gật gật đầu, quả thật tâm trạng không tốt chút nào. Từ ngày anh đi, lúc nào cô cũng trong trạng thái lo lắng. Thế Huân vẫn giữ liên lạc với cô, nhưng lòng cô vẫn không ngừng sản sinh bất an.
Samantha không hỏi sâu về chuyện riêng của Chi Lan, bà rót thêm một cốc nước ép đặt lên bàn sau đó vu vơ nói đùa: “Trong lúc mang thai mà mặt mũi ủ rũ thế này, đứa trẻ khi sinh ra cũng sẽ có gương mặt buồn đó.”
Cô ngẩng đầu nhìn bà Samantha, “Thật ạ?”
“Ừ, quan trọng nhất là tinh thần người mẹ.” Cô Samantha đáp một câu, lại nói thêm: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Thiên Chúa phù hộ cho tất cả mọi người.”
Nghe lời bà nói, Chi Lan nhấc dao đĩa lên, cố gắng lấy lại nụ cười đã mất một tháng qua. Cô phải cố gắng tươi cười để đứa trẻ được sinh ra có gương mặt vui vẻ rạng rỡ. Múc một thìa súp đầy cho vào miệng, ăn thật nhiều để cung cấp cho con đủ chất. Số súp trên bàn vào bao tử chưa được bao lâu, bụng cô quặn lên một cái, thế là bao nhiêu súp vừa ăn xong lại trào ngược lên cổ họng. Chi Lan che miệng vội vàng chạy đi nôn, cơn ốm nghén dai dẳng hành hạ khiến cô kiệt sức. Mặt mũi tái xanh phờ phạc.
Thấy vậy Samantha sốt ruột hẳn. Chi Lan có hẹn khám thai hai tuần một lần, hôm nay là ngày tái khám. Samantha liếc nhìn đồng hồ, quyết định đi đón bác sĩ ngay, bà tháo tạp dề treo lên ghế, dặn dò Chi Lan một hai câu rồi tìm xe lên thành phố Zurich đón bác sĩ.
Đầu óc cô bị cơn ốm nghén xoay mòng mòng, hai chân lảo đảo bước về phòng ngủ chống chọi qua cơn mệt. Chi Lan như bị rút hết sức lực, nằm bất động trên giường, lúc thì đi nôn lúc thì đầu đau như búa bổ. Giây phút này cô chỉ mong gặp bác sĩ càng sớm càng tốt.
Chẳng biết tại vì sao mà bà Samantha đi rất lâu, đồng hồ treo tường vượt qua ba nấc giờ vẫn chưa thấy quay lại. Trong lòng Chi Lan dâng lên niềm bất an khó tả, cô bắt đầu nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Samantha gặp chuyện khi đến Zurich. Nhất thời cô không biết phải làm sao, quờ quạng tìm điện thoại gọi cho Thế Huân. Hồi chuông thứ hai vang lên, đột nhiên bên ngoài có người gọi.
“Cô Clara, cô Clara có ở đây không?”
Chi Lan tắt máy, vội bước xuống giường ra ngoài mở cửa. Trước cổng nhà, ngay cạnh khóm cẩm tú cầu nở rộ có người khoác vest đen đến tìm. Cô tiến về phía trước, càng đến gần càng nhìn rõ gương mặt người nọ, người này cô không quen.
Nhận thấy dự cảm không lành về người đàn ông kì lạ này, cô không mở cổng nhà và đứng cách người này một khoảng. Gã đàn ông này biết cô dè chừng, gã mỉm cười và bắt đầu nói tiếng Việt: “Tôi là bác sĩ khám thay bác sĩ Marco.”
Nụ cười của gã ta càng khiến Chi Lan nghi ngờ, cô cau mày hỏi: “Bà Samantha đâu?”
“Bà Samantha ở lại thành phố Zurich mua cá.” Gã ta thản nhiên đáp, giọng điệu vô cùng hòa nhã.
“Ông nói dối!” Làm sao Samantha có thể mua cá được chứ? Chi Lan không ăn được cá. Gã đàn ông kia mất kiên nhẫn, nụ cười hòa nhã trên môi gã vụt tắt, chỉ cần một vài động tác cơ bản, khóa nhà đã bị gã cạy xong. Chi Lan hoảng sợ kêu cứu, nhanh chân chạy vào vào nhà khóa cửa. Song, cô đang trong cơn ốm nghén, tay chân bủn rủn yếu ớt. Chẳng mấy chốc gã vest đen đã đuổi kịp, cánh tay mảnh khảnh bị bàn tay cứng như thép giữ chặt. Gã moi trong túi ra một ống tiêm giương lên cao rồi cắm mạnh vào cánh tay Chi Lan. Cô hét lên một tiếng, dùng sức đẩy gã ta ra. Hành động của Chi Lan khiến kim tiêm bị gãy, mũi kim kéo dài trên cánh tay trắng để lại một đường máu dài, số thuốc trong ống tiêm ngấm vào cơ thể Chi Lan.
Hai mắt Chi Lan bắt đầu hoa lên, tiếng gọi cứu từ cổ họng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cánh tay bị đâm trở nên tê liệt, cô không cảm nhận được cơn đau, cả người vô lực ngã xuống, may mà gã đàn ông kia đỡ lấy Chi Lan.
Hai ba người khoác vest đen tràn vào nhà, lôi theo Samantha bị đánh ngất ném vào sân. Bọn họ không quan tâm Samantha sống chết thế nào, vội vàng giúp gã này một tay, bọn họ khiêng Chi Lan ra ngoài, đi hết con đường nhỏ hẹp rồi nhét cô vào ô tô đậu sẵn.
Gã đàn ông cầm kim tiêm yên vị trên xe, gã lấy điện thoại báo cáo tình hình với cấp trên.
“Bắt được người rồi thưa ngài.”
Đầu dây bên kia vô cùng hài lòng.
“Tốt lắm, đưa về đây đi, nhẹ nhàng với cô ấy thôi. Đừng để tôi phải nói nhiều.”
Gã cầm ống tiêm vô thức ngoảnh đầu nhìn ra sau ghế, Chi Lan bất tỉnh vẫn đang được giữ chặt, cánh tay máu chảy không ngớt. Gã ta bất đắc dĩ vâng một tiếng, sau đó ra lệnh cho xe chạy đến sân bay.