Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 30: Cực Quang, Tulip Trắng Và Cầu Pha Lê



Thế Huân chọn ngày cưới vào tháng sau, vì thế cả cô và anh đều bận tối mặt, khoảng thời gian này ngoài tuần chụp ảnh cưới ra, hai người gần như không gặp mặt. Chi Lan vừa học bắn súng với Tam, vừa để mắt chăm lo cho ông nội, đêm đến cô sẽ luyện đọc chữ và tìm hiểu một số thứ nên biết trong thế giới ngầm. Thấm thoát cũng kết thúc một tháng, trước khi lễ cưới diễn ra, Chi Lan được đưa về nhà họ Đặng trước một tuần.

Đêm trước ngày cưới, mẹ Chi Lan đã khóc rất nhiều. Mẹ nói đây mới chính là cảm giác hạnh phúc khi gả con gái cho chồng như ý, trước đây khi Chi Lan cưới Huỳnh Khang, mẹ cũng khóc nhưng khóc vì nuối tiếc bất mãn. Chi Lan nhẹ nhàng mỉm cười, đây mới là kết quả mà cô muốn, đây mới đúng là hôn nhân thuộc về cô. Quá khứ lầm lỗi bán mạng cho nhà họ Huỳnh khắc sâu trong trí nhớ, căm hận và sợ hãi hôn nhân luôn là vết thương đau đớn âm ỉ trong lòng cô, chẳng tài nào phai mờ nổi. Nhưng lòng đã quyết, dù có sợ thế nào cô vẫn phải bù đắp cho Thế Huân, anh muốn kết hôn, bằng mọi giá cô sẽ kết hôn với anh.

Mẹ vừa rời khỏi phòng Chi Lan không bao lâu, Tam đẩy cửa phòng bước vào. Trong bảy thuộc hạ của Thế Huân, Tam là người thân thiết nhất với Chi Lan, cô ấy không phải là người nói nhiều, Tam thích hành động hơn. Cô ấy thường ngồi cạnh cô luyện chữ, dạy cô luyện súng, âm thầm theo sau bảo vệ cô. Sâu trong đáy lòng, Chi Lan rất mến Tam, cô xem Tam như một người bạn.

Chi Lan ngước mắt nhìn Tam, gần đây biểu hiện của cô ấy rất lạ, tựa như đóa hoa héo rũ người bên khung cửa được tha hồ uống nước mát lành, Tam tươi tỉnh hơn hẳn. Cô còn trong thấy đôi mắt sắc như dao của Tam có gì đó lấp lánh, sáng hơn.

“Tôi có cảm giác như gần đây cô gặp được ý trung nhân thì phải.” Chi Lan mỉm cười nhìn Tam.

Tam kéo ghế ngồi tựa lưng vào bàn trang điểm, cô ấy không đáp câu trêu chọc của Chi Lan. Tam nhìn bộ dạng tươi cười ấm áp của cô một lúc, sau đó đảo mắt nhìn quanh căn phòng giăng đầy ruy băng mềm mại, hoa tươi trải đầy phòng, không khí phòng cô dâu khiến Tam dấy lên nổi lên nỗi tò mò chưa từng có. Cô ấy buộc miệng hỏi: “Tôi có hơi nhiều chuyện một chút, thật sự tôi rất tò mò, vì sao mợ cả lại bằng lòng gả cho cậu cả thế?”

Chi Lan vân vê làn váy lụa trong tay, cô trầm ngâm một lúc. Cô bằng lòng gả cho Thế Huân, đó không chỉ là bằng lòng, đó còn là tâm nguyện của cô. Bởi vì cô nợ anh quá nhiều, nợ nhiều đến mức hết kiếp này không biết có thể trả hết ân tình cho anh hay không.

“Tam, có những món nợ phải trả một đời, có ân tình không thể nào bù đắp nổi. Bởi vì tôi nợ anh ấy, ân tình anh ấy đối với tôi quá lớn. Tôi muốn gả cho anh ấy, bù đắp ân tình. Không chỉ là kết hôn, Thế Huân bảo tôi chết, tôi nhất định sẽ chết. Đời này tôi không thể không lấy anh ấy.”

“Chỉ vì ân tình thôi sao?”

Tam cụp mắt xuống, che giấu đi cảm xúc dâng trào trong lòng, cô ấy tiếp tục nói: “Nợ ân tình cũng là một cái duyên.”

Hai người rơi vào trầm tư, không ai trong cả hai biết, ở ngoài cửa vẫn còn một người.

***

Đúng 8 giờ sáng.

Cả đất Lâm Thượng chấn động với dàn xe khủng nhà họ Lê cử đi rước dâu. Siêu xe tung hoành trên phố chẳng khác nào một cuộc diễu hành. Dẫn đầu là biểu tượng Silver Lady trên mũi Rolls-Royce đen bóng lao trong gió, hàng thứ hai là ba con Bently chạy thành một hàng ngang, hàng thứ ba là hàng G63 trải ngang tương tự Bently. Phía sau ba hàng xe này là vô số siêu xe đi phía sau, đa phần là từ họ hàng, người thân thuộc đến rước dâu. Cảnh tượng cưỡi tiền đón dâu này quá bắt mắt, bất cứ ai lướt ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lấy nhìn để. Bởi họ biết, nửa đời còn lại chưa chắc có thể nhìn thấy cảnh đón dâu đỉnh cao như vậy.

Chẳng mấy chốc cổng hoa nhà họ Đặng đã chật kín siêu xe, Rolls-Royce biển số tứ quý bảy dừng trước, lần lượt những chiếc còn lại xếp hàng phía sau. Thế Huân mặc vest đen chỉn chu bước xuống, đặc biệt trên ngực trái anh hôm nay có thêm một bông mẫu đơn trắng thuần khiết, anh sải bước thẳng vào trong. Phòng Chi Lan lúc này đóng chặt cửa,cô ngồi im trên giường, lắng nghe tiếng tim mình đập mạnh. Ngoài cửa là Lục, cách đây mấy ngày Lục có ngỏ ý muốn trở thành anh trai kết nghĩa của Chi Lan, cô không nghĩ nhiều vì thế đã đồng ý với Lục. Vì thế, Lục đứng ở ngoài giữ cửa phòng cô dâu.

Trông thấy chú rể xuất hiện, theo sau là dàn phụ rể không thể nào quen thuộc hơn, đám Nhất, Nhị, Tứ, Ngũ vest đen nghiêm trang theo sau chân Thế Huân. Nhất vừa bước lên lầu đã ngạc nhiên thốt lên: “Anh Lục?”



Nhị ngạc nhiên không kém Nhất, “Sao mày đứng ở đây vậy?”

Khóe môi Lục nhếch lên thành một đường cong, anh ta xoa xoa tay rồi vuốt tóc hất mặt.

“Xin trân trọng giới thiệu với họ nhà trai, tôi là anh trai kết nghĩa của cô dâu, là anh rể của cậu cả.”

Thế Huân nhướn mày trái nhìn Lục, sau đó không thèm để tâm, lách người toan mở cửa phòng, nhưng Lục không để anh rước cô dâu đi một cách dễ dàng như vậy. Dù sao bây giờ thân phận của anh ta là anh trai cô dâu, dĩ nhiên phải gây khó dễ một chút, đâu phải đến đón người là xong chuyện. Lục vươn tay chặn cánh tay Thế Huân lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Không được, phải trải qua thử thách mới được mở cửa. Cậu cả… à không, em rể, em phải cho anh thấy bản lĩnh của em chứ.”

Tứ không nhịn được nữa, anh ta huých tay Ngũ đứng bên cạnh: “Thằng Lục nó hận cậu cả đến mức hóa điên rồi.”

Ngũ lắc đầu, “Chắc mai mới đám giỗ nó chứ nay ngày vui cậu cả không bắn bỏ ngay đâu.”

Thế Huân nheo mắt nhìn Lục, anh khoanh tay trước ngực, bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Thử thách gì? Nói thử nghe xem.”

Đây rồi! Khoảnh khắc này! Lục đã chờ khoảnh khắc này rất rất lâu rồi. Mối thù cược thua ngày trước đến bây giờ mới được rửa sạch, anh ta khoanh tay đắc chí nói: “Em rể chứng minh tình yêu của mình đi, vì cô dâu bất kể chuyện gì cũng có thể làm, đúng chứ?”

Lục không đợi Thế Huân đáp lời, anh ta đưa ra yêu cầu ngay: “Vậy thì nhảy sexy dance lắc mông bảy cái đi.”

“…”

Thế Huân chán chường không đáp lời tên ngả ngớn này, anh ngoảnh đầu nhìn đám Nhất, gằn giọng: “Đánh đến khi nào mồm không khép được nữa thì thôi.”

“…” Kịch bản này không giống Lục tưởng tượng lắm, anh ta chưa kịp tiếp thu lời Thế Huân. Nhị không nhìn nổi đã xông lên kéo Lục xuống, nếu còn đứng đó nói nhăn nói cuội nữa thì tính mạng khó giữ thật.

Không còn Lục ngán đường nữa, Thế Huân đẩy cửa bước vào trong. Người con gái ngồi yên trên giường ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt phát sáng của Chi Lan khiến anh phải ngẩn ngơ đứng nhìn. Bộ áo dài đỏ rực, ôm sát cơ thể khoe đường cong vạn người mê, đầu đội mấn và tóc búi cao, điểm xuyết trên búi tóc đen là một cây trâm phượng bằng vàng, Chi Lan hôm nay kiều diễm mê hoặc lòng người. Cô đứng dậy, nhẹ giọng gọi: “Thế Huân.”

Tiếng Chi Lan gọi đưa anh ra khỏi cơn ngẩn ngơ, lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, anh chìa tay trước mặt cô, đợi bàn tay nhỏ bé của Chi Lan đặt lên đó.

“Đi thôi.” Chi Lan đặt tay mình vào tay anh, tay còn lại nhấc áo dài cùng anh bước xuống lầu.



Thế Huân cúi đầu chào ba mẹ cô. Dưới sự hân hoan cùng tràng pháo tay nồng nhiệt từ mọi người, anh đã thành công đưa cô lên Rolls-Royce, siêu xe bắt đầu lăn bánh đến nơi tổ chức hôn lễ thật sự. Song, không khí trên xe hôm nay tĩnh lặng lạ thường, gương mặt Thế Huân không hiện rõ là vui hay buồn, nó chỉ giữ đúng một vẻ. Chi Lan đoán là anh đang căng thẳng, cô vươn tay nắm lấy tay anh.

“Không sao đâu, mọi thứ sẽ suôn sẻ thôi mà.”

Thế Huân cụp mắt nhìn bàn tay trắng như ngọc của cô, đôi môi mỏng mím lại.

Đúng 6 giờ tối.

Hôn lễ chính thức được tổ chức tại khách sạn năm sao lớn nhất Lâm Thượng, không mang tông chủ đạo trang nhã kết hợp hoa tươi như đám cưới thông thường. Đây là phong cách tiệc cưới cực kì độc lạ, lần đầu tiên xuất hiện tại Lâm Thượng.

“Lễ Đường Ánh Sáng” là tên gọi của hôn lễ này. Sở dĩ nó được đặt tên như thế bởi thứ chủ đạo trong hôn lễ này là ánh sáng, tứ bề đều là đèn mô phỏng theo ánh cực quang ở Iceland. Khắp nơi đều có ánh sáng chiếu vào, ánh cực quang màu xanh hệt như một dải lụa mềm mượt vắt ngang giữa trời sao, màu xanh thay đổi liên tục từ xanh sang tím và bầu trời sao trên trần chuyển động xoay vòng.

Dưới mặt đất được trang trí rất nhiều cầu pha lê trong suốt, phản chiếu ánh cực quang khiến chúng càng trở nên lấp lánh lóa mắt. Ngoài ánh cực quang mê hoặc câu hồn, khắp mọi nơi hoa tulip trắng giăng kín lối. Không gian vừa huyền ảo vừa thơ mộng, đưa khách mờ sa chân vào những miền mơ mộng hoang du.

Dress code hôn lễ là hai màu đen và bạc, tuyệt đối không được phép diện đồ màu trắng. Hôm nay chỉ có một người duy nhất được phép diện váy trắng sóng bước cùng Thế Huân.

7 giờ tối.

Tất cả cực quang và ánh sáng trong sảnh tiệc vụt tắt, khắp nơi bao phủ bởi bóng đêm dày đặc. Khách mời kinh ngạc, bàn tán, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, đây là dụng ý hay là sự cố đây? Mọi người hoang mang chưa được bao lâu, cánh cửa mở ra, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, cùng lúc đó ánh sáng ở phía cuối thảm hoa sáng lên. Thời khắc đó người con gái duy nhất được khoác trên mình váy trắng xuất hiện. Chi Lan khoác tay ba bước vào trong, mỗi bước chân cô đi như mang theo ánh sáng, Chi Lan bước một bước, đường hoa sáng một đoạn, cứ như thế cô tỏa sáng giữa bóng đêm mù mịt.

Váy cưới của Chi Lan là do Thế Huân chọn, váy nữ hoàng xa hoa bậc nhất, đơn giản mà sang trọng. Tà sau váy cưới rất dài, kéo dài một đoạn trên đất, chiếc veil dài gắn trên búi tóc rủ xuống đôi vai mảnh khảnh, đầu đội vương miệng đính kim cương. Đêm nay cô thật sự là một nữ hoàng nắm giữ ánh sáng.

Chi Lan khoác tay ba từng bước một tiến về phía làm lễ, trước mắt cô là một thân vest đen trang trọng. Khi cô bước về phía anh, ánh sáng bừng lên như thiên thần giáng trần, anh ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thuần khiết này, trái tim Thế Huân dậy sóng, hỗn loạn từng nhịp. Anh chìa tay trước mặt Chi Lan, cô mỉm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Khoảnh khắc hai bàn tay đan vào nhau, ánh cực quang bừng lên chiếu rọi muôn nơi, cầu pha lê lấp lánh dưới ánh đèn, tulip trắng nép mình dưới ánh dương.

Chi Lan nghe được giọng Thế Huân thì thầm bên tai.

“Tất cả ánh dương ở đây đều dành cho em.”

Lễ Đường Ánh Sáng này là do anh thiết kế, Thế Huân biết Chi Lan rất thích ánh sáng, thứ mà cô khát khao nhất trong đời. Tại lễ cưới của hai người, anh tặng cho cô thứ ánh sáng đẹp nhất - cực quang. Hoa tulip trắng dành riêng cho cô, biểu thị một tình yêu xứng đáng. Cầu pha lê thay thế cho sao băng, mọi lời chúc phúc ngày hôm nay đều là điều ước dưới sao băng, chắc chắn nó sẽ trở thành hiện thực, anh và cô trọn đồ trọn kiếp hệt như câu chúc bách niên giai lão ngày hôm nay.

Tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, xin nguyện dành hết cho em, Chi Lan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv