Thế Huân kéo Chi Lan đi, mặc kệ phản ứng của Hoài Du phía sau. Anh dắt cô đến trước cửa phòng trầm hương, trước khi vào phòng thăm ông nội, anh ngoái đầu nói với Chi Lan: “Đứng ở đây đợi anh một chút.”
Chi Lan ngoan ngoãn gật đầu, đợi khi Thế Huân bước hẳn vào trong, cô mới nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, Hoài Du đã rời đi rồi. Chi Lan thở phào nhẹ nhõm, may mà Thế Huân chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng, nếu không ông nội phải đổi bác sĩ mất. Lúc sáng ông có nói, ngoài chữa bệnh cho ông, trong tương lai Hoài Du còn là trợ thủ hỗ trợ anh ngồi vững vị trí của ông nội.
Chi Lan đứng chờ bên ngoài tầm 15 phút, Thế Huân cũng bước ra ngoài, sắc mặt anh rất tốt, cô đoán là chuyện kết hôn đã được ông nội thông qua.
“Anh có quà cho em.”
“Quà cho em á?” Cô ngạc nhiên đáp.
“Ừ, theo anh.” Anh gật đầu đáp.
Cô ngoan ngoãn theo sau bước chân anh, vừa đi vừa nghĩ ngợi rất nhiều. Hôm nay Thế Huân tặng quà cho cô, cô cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ, đúng hơn là cảm thấy “quà” của anh là một thứ bất thường. Chi Lan cố gắng lục lọi trong trí nhớ, quả thật cô rất ít khi nào thấy anh tặng quà cho ai đó. Nếu có tặng thì cũng không phải món quà nào dễ coi.
Anh đưa cô băng qua lớp lớp hành lang, dinh thự nhà họ Lê long trọng hoành tráng, anh dắt cô đi một lúc lâu mới đến nơi anh muốn. Đó là một khuôn viên rộng lớn, được chia thành nhiều khu khác nhau, loại hình hưởng thụ nào cũng có, ví dụ như sân tennis, vườn cây cảnh, sân bóng, bể bơi… Chi Lan không thể đếm được hết, nhưng chỗ anh đưa cô đến là sân bắn cung.
Cô không biết nhà họ Lê có sân bắn cung riêng, trong trí nhớ của cô, Thế Huân chẳng bao giờ đến đây. Sân tập này rất rộng, dưới chân là thảm cỏ xanh um, hai bên bàn sáu cặp cung tên nằm ngay ngắn, cô nheo mắt hóa ra cung tên là như thế này. Chi Lan hết nhìn cung tên rồi lại phóng tầm mắt ra xa nhìn sáu bia đỡ nhiều màu sắc, anh tặng cung cho cô ư? Không thực tiễn, không giống anh.
Chi Lan tò mò, nghiêng nghiêng đầu hỏi Thế Huân: “Anh sẽ dạy em bắn cung ư?”
“Đương nhiên là không.”
Dứt lời, Thế Huân lấy từ trong túi quần một khẩu súng lục đen bóng đặt lên bàn cung rồi đẩy nhẹ nó về phía Chi Lan. Cô giật mình nhìn khẩu súng im lòm trên mặt bàn, rồi ngước mắt nhìn anh, tỏ ý không hiểu.
“Quà của em, Berretta M9 được thiết kế lại để phù hợp với em hơn.”
“Cầm nó lên đi.”
Chi Lan nhấc khẩu Berretta M9 lên xem, thông thường những khẩu lục thế này thường làm bằng tổ hợp kim loại và trọng lượng không nhẹ, bên ngoài sẽ được phủ một lớp sơn chóng ăn mòn. Song, khẩu Berretta này không nặng như thông thường, Chi Lan có thể nhấc nó lên dễ dàng. Độ lạnh nhẹ của kim loại khiến lòng bàn tay cảm thấy man mát.
“Nó không nặng như em nghĩ.”
Thế Huân gật đầu, “Vốn dĩ Berretta khá nhẹ, anh đã cho người thay đổi kết cấu một chút, thiết kế thêm nòng giảm thanh riêng biệt, tay cầm nhẹ và hướng đạn đi chuẩn xác.”
Chi Lan nâng khẩu súng trong tay lên ngắm nghía, cô nhận ra phần tay cầm có khắc một dòng chữ, đó là tên tiếng anh của cô - Clara Dang.
Kiểu khắc tên thế này khiến cô cảm thấy thân quen, kiếp trước chỉ có ba lần cô thấy anh rút súng riêng, cô còn nhớ rõ khẩu lục của anh cũng là Berretta. Chi Lan đoán chắc nó không nhẹ nhàng như khẩu này, phức tạp và lắm sát khí hơn nhiều, ở phần tay cầm cũng có khắc một dòng chữ, đó là - Vincent Le. Dường như khẩu súng anh tặng cô được phỏng từ khẩu lục anh đem theo bên người, nó là một cặp súng đôi.
“Chi Lan.” Thế Huân khẽ gọi.
“Dạ?” Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Sau khi học chữ xong, đây là thứ em nhất định phải học. Anh không muốn thấy em bị dồn vào chỗ chết nữa, em phải học cách phản kháng.”
Thế Huân đón lấy khẩu súng trên tay cô, anh kéo cò nã ra một viên ghim thẳng hồng tâm. Xung quanh không tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, đạn đã được thay thành loại dành để luyện tập.
“Nếu ai đó dám dồn em vào bước đường cùng, vậy thì hãy cho bọn chúng thấy thế nào là bước đường cùng.” Thế Huân vươn tay nhặt lấy một chiếc điều khiển cảm ứng đặt trên bàn cung, nhẹ nhàng thao tác mấy bước. Rất nhanh sau đó, sáu tấm bia dần dần chuyển động rút ngắn khoảng cách về 20 mét.
Chi Lan xoay người nhìn sáu tấm bia sắc màu, điểm hút mắt người nhìn nhất là chấm đỏ nằm ở giữa các vòng trong, nó được gọi là hồng tâm. Bất giác cô giương súng lên, ngắm vào đó, không biết phải luyện bao lâu mới có thể nã một viên chuẩn xác vào hồng tâm như Thế Huân.
Đột nhiên cô cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, lưng cô tựa hẳn vào người anh, cảm giác an toàn thân quen ập đến. Thế Huân nâng tay Chi Lan lên, giữ chặt tay cô hướng nòng súng về phía bia đạn.
Trái tim Chi Lan cảm thấy rối bời. Cho cô một tang lễ đàng hoàng là anh, dạy cô từng chữ một là anh, dạy cô mạnh mẽ nổ súng phản kháng cũng là anh. Hai kiếp người, cô nợ anh quá nhiều.
“Thế Huân.”
“Em nhất định sẽ bắn được, em sẽ bảo vệ anh, bù đắp cho anh.”
Cánh môi của Thế Huân mím lại, ngăn cảm xúc đó hoành hành trong lòng.
***
Hai ngày sau.
Giỗ của ba mẹ Thế Huân được tổ chức long trọng, đại diện năm gia tộc ở Lâm Thượng đến đông đủ không thiếu một ai. Ông nội tiếp khách được một lúc, cơ thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ông giao lại việc cho Thế Huân, sau đó gọi Chi Lan đến đưa ông quay về phòng nghỉ.
Chi Lan dìu ông quay trở về phòng trầm hương, rót cho ông một tách trà nóng.
“Để con đi tìm bác sĩ Du đến đây, ông đợi một con một lát nha.” Lời vừa dứt, cô toan xoay gót rời đi. Nhưng giọng trầm khản đặc của ông vang lên khiến bước chân cô ngừng lại, ông nội đặt ly trà xuống bàn, khẽ nói: “Không cần đâu, ta không mệt.”
“Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với con thôi.”
Cô ngạc nhiên nhìn ông, không biết có chuyện gì mà ông phải gặp riêng cô thế này. Chẳng nhẽ hôn lễ giữa cô và Thế Huân có vấn đề gì đó ư?
Sắc mặt Chi Lan trở nên thận trọng hơn, cô dè dặt hỏi: “Ông có chuyện muốn nói riêng với con ạ?”
Ông nội gật đầu, ông đánh mắt về phía ghế ngồi tỏ ý bảo cô ngồi xuống, Chi Lan hiểu ý ngồi xuống ngay. Ông nội lấy từ trong túi áo một chiếc bật lửa và một điếu cigarette, châm lửa và bắt đầu rít một hơi, thần thái hút thuốc của ông mang đậm phong thái người đứng đầu. Điều đó khiến cô càng áp lực hơn.
“Thế Huân đã nói với ông về chuyện tổ chức lễ cưới.”
Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt làn váy, Chi Lan lấy hết can đảm nói: “Thật sự bọn con muốn kết hôn.”
Sợi khói phả ra từ miệng ông càng lúc càng dày hơn, mùi thuốc tỏa ra khắp phòng khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn gấp bội.
“Chi Lan.” Ông trầm giọng gọi cô.
“Dạ.”
“Con là nhược điểm lớn nhất, ta dành nhiều công sức dạy dỗ nó trở thành người hoàn hảo nhưng đến cuối cùng nó vẫn có nhược điểm, thậm chí là trí mạng. Điều này sẽ mang nguy hiểm đến cho Thế Huân.”
“Ta không phản đối hai đứa kết hôn, con là nhược điểm nhưng cũng là người phù hợp nhất.”
Chi Lan ngẩng đầu nhìn ông nội, cô là người phù hợp nhất ư? Vì sao? Cô không kìm được thắc mắc trong lòng, buộc miệng hỏi: “Vì sao thế ông?”
“Thế Huân vượt qua khỏi tầm kiểm soát của ta, nó quá tàn bạo độc đoán, tính khí như vậy ảnh hưởng đến vị trí tương lai rất nhiều.”
“Ta cần con san sẻ sự mềm mỏng của mình cho nó, kìm chế tính khí bất thường của Thế Huân.”
Quả thật tính cách của anh rất khó chiều, khó đoán, ra tay không chút kiêng nể. Chi Lan biết ông nội sợ tính khí đó sẽ khiến ghế chủ Lâm Thượng của anh lung lay, ông cần một người có thể kìm chế anh. Dĩ nhiên không thể tìm một người cương, phải là một người nhu và người đó là người anh để trong mắt. Cô là người anh mang về, nhất định lấy cô cho bằng được. Trong mắt ông nội, không ai thích hợp bằng cô.
“Con sẽ cố gắng hết sức mình.”
Ông nội vươn tay nhấc tách trà lên, đôi mắt đục nheo lại, ông tiếp tục nói: “Còn một điều nữa.”
“Dạ, con nghe.”
“Ta muốn có một đứa cháu, sau khi kết hôn xong, con phải cho ta một đứa cháu.”
“Ta muốn khi còn sống, ta có thể thấy được người kế thừa của Thế Huân. Nhà họ Lê không thể không có người nói dõi, nếu Thế Huân gặp bất trắc, Lâm Thượng không thể vô chủ.”
Chi Lan hiểu ý của ông nội, ông muốn có người kế thừa Thế Huân. Hệt như năm đó, Thế Huân là người kế thừa vị trí của ba anh, khi ba mẹ anh gặp tai nạn qua đời, anh chính thức thay ba làm người thừa kế.
“Dạ, chuyện này con sẽ cố.”
Ông nội nhấp một ngụm trà, đôi mắt đục trở nên sắc lạnh, ông gằn giọng: “Đây là chuyện bắt buộc, nửa năm đầu sau khi kết hôn nên có con.”
“Thế Huân có con nối dõi là chuyện tốt, với tính cách của nó, khi có vợ con nó sẽ biết giữ mạng hơn.”
“Dạ con hiểu rồi, sau khi kết hôn nửa năm, con nhất định sẽ mang thai.” Chi Lan cúi đầu, chậm rãi nói.
“Con hiểu chuyện là tốt, đừng phụ lòng ta.”