Hunt bước vào phòng chụp ảnh, ngồi trên chiếc ghế chân cao mà đầu óc vẫn còn lơ mơ buồn ngủ. Losey vừa thấy liền biết ngay Hunt không còn tinh thần nữa rồi. Đúng lúc này, Winston đã thay lại đồ của mình đi tới bên cạnh Losey. Losey dùng khẩu hình nói với Winston: “Nhờ cậu nhé”. Winston gật đầu rồi đi về phía Hunt.
“Ơ? Sao anh lại đến đây? Anh chụp xong rồi à?”
“Ừ.” Winston cúi đầu nói khẽ với Hunt: “Chán lắm sao?”
“Hơi hơi.” Hunt xấu hổ cười cười. Dù gì thì Losey cũng đã rất kiên nhẫn rồi.
“Vậy chúng ta biến nó thành thú vị hơn chút nhé.”
“Làm sao thú vị hơn được?” Hunt hỏi.
“Chúng ta chơi một trò chơi thế này: Tôi đứng sau lưng Losey, em bắt chước động tác của tôi, nhưng khi làm theo tôi, em phải nghĩ mọi cách để quyến rũ được tôi.”
“Cái gì?” Hunt suýt nữa lại đỏ hồng cả mặt.
“Bởi lúc chụp ảnh, tôi luôn nghĩ đến em. Tôi không cần phải quyến rũ toàn thế giới, tôi chỉ cần khi nào em nhìn thấy ảnh của tôi, em sẽ muốn hôn tôi là đủ.” Winston cụp mắt nhẹ giọng nói.
Hunt nghiêng mặt đi, mang tai đã đỏ dừ: “Nhưng có quyến rũ được anh hay không, tôi cũng chẳng biết được!”
“Bao giờ chụp ảnh xong, tôi sẽ hôn em. Em đếm thứ xem, tôi hôn em bao nhiêu lần, tức là em quyến rũ được tôi bấy nhiêu lần.” Winston búng nhẹ vào trán Hunt: “Thế nào, lúc em học theo những trò không đứng đắn của Owen, sao tôi không thấy em xấu hổ?”
“Anh… anh đừng có coi thường tôi…”
“Tôi nào có coi thường em.” Trên môi Winston là nụ cười nhạt dường có dường không, hắn nói nhỏ bên tai cậu: “Nhưng em cũng đừng quá đáng quá, khiến tôi không kìm nổi lòng mình hôn em ngay trước mặt Losey.”
Winston lùi từng bước về sau, còn Losey lại rất tò mò với vẻ mặt ngượng nghịu của Hunt. Cậu nhóc ngoảnh mặt đi, hai tay chống trên băng ghế. Kiểu ngượng nghịu này hoàn toàn khác với kiểu mất tự nhiên khi phải chụp ảnh hoặc kiểu ngượng ngùng không biết phải tạo dáng ra sao trước ống kính. Losey quay đầu nhìn Winston đang đứng sau lưng mình một cái, Winston điềm đạm gật đầu.
Hunt nhìn về phía Winston, tay Winston đang ngoắc hờ vào cổ áo, chậm rãi vẽ một vòng tròn trên đó, dần dần kéo cổ áo xuống dưới, thế nhưng chỉ vừa để lộ một ít đường cong của chiếc cổ thì đã dừng lại.
Hunt cười hì hì, cậu chẳng có tố chất quyến rũ Winston, chỉ thỉnh thoảng “mèo mù vớ cá rán” chút thôi, thế nhưng nếu coi như đây như một trò chơi, cậu sẽ chẳng còn thấy ngại ngùng. Ngón tay của cậu móc vào trong cổ áo, cằm hơi hếch lên, ánh mắt nhìn thẳng Winston. Đôi mắt màu lam kia rõ ràng cách cậu rất xa, thế mà Hunt lại cảm thấy thật gần. Cậu nhếch môi, cằm vốn đang hất lên lại chậm rãi hạ xuống, sau đó đột nhiên phì cười.
Losey nâng máy ảnh, không động cựa gì.
Winston nghiêng mặt sang, ngón tay trượt dần từ cằm xuống dưới, lướt qua yết hầu. Cổ họng Hunt bỗng dưng khô đắng, cậu rất muốn tóm ngay cái tên kia tới trước mặt mình.
Cậu nở nụ cười có chút tự giễu, lại thêm phần phóng khoáng “bỏ đi, có gì mà phải lo cơ chứ”. Ngón tay trỏ của cậu men dần từ cằm xuống, dừng giữa yết hầu rồi lại thả chậm tốc độ lướt qua đường cong nơi đó, xuống tới cổ áo nhưng lại không kéo cổ áo ra. Cậu dần híp mắt lại, khóe môi hé mở, lưỡi khẽ liếm răng. Ánh mắt Winston càng lúc càng tối. Hunt chậm rãi quay mặt, mi mắt rũ xuống.
Losey hoàn toàn ngẩn ngơ ngắm cậu qua máy ảnh. Hunt trong khung hình tỏa ra một sức hấp dẫn trí mệnh, dẫn dắt đường nhìn của người xem, khiến những khát vọng vốn đang yên ổn tức thì rực cháy, khiến người ta chỉ muồn hôn cậu ngấu nghiến. Nhìn Losey vô thức lui về sau một bước, Hunt ngoẹo đầu. Losey liền nâng tay lên: “Xin lỗi nhé, đứng lâu quá nên hơi mỏi chân.”
“Hay ông cũng lấy ghế mà ngồi như tôi này?” Hunt quay trở lại điệu bộ trẻ con lúc đầu.
Winston liền đẩy một chiếc ghế chân cao tới cho Losey.
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Hunt thay đổi thêm ba bộ quần áo thường khác, đến khi buổi chụp ảnh kết thúc đã là bốn rưỡi chiều. Cậu rất muốn tới xem ảnh của mình trên máy tính, thế nhưng lại bị người ta ấn lên trán một cái rồi lôi đi.
“Tôi đưa cậu ấy đi ăn tối, giải lao một chút.”
“Được được, hai cậu đi đi, nhưng bảy giờ là phải về đấy nhé!” Losey mỉm cười nói bye bye với Hunt.
Carlos đi tới trước máy tính của Losey, vừa nhìn thấy ảnh đã suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra ngoài.
“Bất ngờ nhỉ…” Losey ngửa đầu nói.
“Đúng là bất ngờ thật… Nhóc này muốn làm phụ nữ mất ngủ, đàn ông thành gay hết hay sao?”
“Phải đấy, vượt qua cả sự hấp dẫn giới tính, vẻ gợi cảm của giai đoạn chuyển tiếp giữa thiếu niên và thanh niên vừa trẻ trung lại vừa tình sắc. Tôi thật lòng rất muốn biết cái trò mà Winston nói muốn chơi với Hunt là gì.”
“Tôi chỉ biết… giờ tôi đang rất chờ mong được xem hiệu quả của những bức ảnh mà hai cậu đó sẽ chụp chung tối nay.” Carlos cười ám chỉ.
“Ồ… ông nói là… hai cậu kia…” Losey để lộ vẻ mặt giác ngộ lí tưởng.
“Ha ha! Không phải chứ! Bây giờ ông mới phát hiện à? Từ khi Winston bước vào cửa, tôi đã cảm thấy cậu ta rất bảo vệ nhóc kia rồi.”
Cũng lúc này, Hunt đang cùng Winston bước ra khỏi phòng chụp: “Ơ, trợ lý truyền thông của tôi đâu rồi?”
“Đi ăn với trợ lý của tôi rồi.”
Khi hai người đi qua gian trà nước, Hunt vẫn còn nghiêng đầu quan sát những bức ảnh trên tường. Đột nhiên, cậu bị kéo mạnh một cái, phản xạ khiến cậu tóm chặt lấy khung cửa, thế nhưng đến khi nhận ra một tay khác của Winston đang ôm lấy thắt lưng mình, cậu liền buông tay, để mặc cho mình bị lôi vào trong. Cửa cũng bị đóng lại.
Bởi tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi ăn cơm tối nên gian phòng cũng tắt đèn. Hunt mò mẫm muốn bật công tắc, có điều lại bị Winston giữ chặt tay lại. Đến lúc người kia mút đầu ngón tay mình, Hunt liền hít sâu một hơi. Winston buông tay cậu ra, hai tay hắn vùi vào trong làn tóc cậu, dần dần vuốt ve xuống đến đuôi tóc, sau đó, một nụ hôn liền rơi xuống.
Không gian ở đây tối om không chút ánh sáng, Hunt không trông thấy gương mặt Winston, thế nhưng lại cảm nhận những va chạm ấm áp càng thêm rõ rệt. Dây thần kinh như bị kéo giãn, hô hấp cũng tựa đi theo lời dẫn dụ của người kia tới một thế giới khác, lưỡi của cậu hết bị liếm rồi lại bị cuốn lấy, đôi môi của cậu thì bị hôn hết lần này đến lần khác. Winston nắm lấy tay cậu, giải phóng tất thảy khát vọng. Đó là thứ tình cảm mãnh liệt như sắp sửa vỡ òa.
Hunt ôm hắn, lòng dạ hồi hộp như thể sắp lao qua vạch đích bất cứ tích tắc nào. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một cách rõ ràng mình là người nắm giữ tất thảy tình cảm và xung động của Winston. Sự điên cuồng và mất khống chế của Winston chỉ thuộc về mình cậu.
Hunt cúi thấp đầu, Winston đặt cằm trên đỉnh đầu cậu, điều hòa lại hơi thở của mình. Hunt muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn đến phát điên: “Tôi bật đèn lên tìm khăn giấy cho anh…”
Hunt nâng tay dò dẫm tìm công tắc, Winston liền nắm cổ tay cậu, gương mặt của hắn kề sát lên má cậu: “Đợi một chút… Đợi thêm chút nữa thôi… Ôm tôi đi.”
Ngay giây phút ấy, Hunt cảm thấy trái tim mình như sắp bị những đợt thủy triều ấm áp nhấn chìm, thế nhưng cậu lại cam tâm tình nguyện tiếp tục chìm đắm như vậy: “Được…”
Hunt vòng tay quanh thắt lưng Winston, ôm lấy hắn, nghe tiếng tim hắn đập. Mãi đến mấy phút sau, Winston mới nhấc tay bật đèn, vẻ mặt trông chẳng khác bình thường. Hunt quan sát hắn mà thấy có chút thất vọng.
“Đi thôi, chúng ta chỉ còn có một tiếng để ăn tối.”
“Ừm…”
Hai người rời khỏi gian trà nước, cả một bầu không khí vốn đang tràn ngập hương vị nam tính của Winston bỗng tan biến ngay khi vừa mở cừa. Hunt lại bắt đầu luyến tiếc. Cậu thầm hạ quyết tâm nhất định phải học cách áp đảo người con trai này, để sau đó có thể quang mình chính đại nhìn vẻ mặt mất khống chế của hắn!
Hai người tìm một nhà hàng phục vụ đồ tây gần studio rồi gọi mỳ Ý và rượu vang đơn giản. Tất nhiên, Hunt chỉ có nước cam.
“Em đã đếm được xem tôi hôn em bao nhiêu lần chưa?” Winston vừa cuộn mỳ Ý vừa hỏi.
“Hả?” Hunt giờ mới nhớ đến màn cá cược của mình và Winston: “Ai mà nhớ nổi! Làm sao đếm được cơ chứ!”
“Tối nay có cần đếm lại không?”
“Không cần!” Nhỡ đâu “lau súng cướp cò”, sau đó là một màn chém giết tơi bời trong phòng thì sao! Lúc này cậu còn chưa tu luyện xong, nhưng đợi đến khi thành thần rồi, cậu sẽ khiến Winston kinh ngạc!
Winston cười thản nhiên. Hunt nhanh chóng giải quyết xong món mỳ Ý rồi dụi dụi mắt. Winston nói: “Em sang bên này ngồi với tôi.”
“Vì sao?”
“Dựa vào tôi mà ngủ một lúc.”
“Anh không thấy mệt sao?”
“Tôi quen rồi, không thấy gì cả.”
Đúng vậy, Winston vừa bước vào giới F1 đã trở nên nổi tiếng, hoạt động kinh doanh và đại diện phát ngôn của hắn chắc chắn phải bận rộn hơn mình rất nhiều. Hunt đi tới bên cạnh Winston, nghiêng người dựa vào vai hắn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Nhân viên phục vụ đến thu dọn chén đĩa, Winston áp tay xuống bàn tỏ ý người đó hãy nhẹ tay.
Nửa giờ sau, Winston đưa Hunt quay về studio, tiết mục chụp hình lại được tiến hành. Hunt cảm thấy rất an tâm, bởi lần này, cậu đã có Winston bên cạnh. Khi hai người đi tới trước phông nền, tất cả nhân viên công tác đều theo lệ rời đi, chỉ còn hai nhiếp ảnh gia ở lại hướng dẫn và chụp hình ở những góc độ khác nhau. Hunt phóng khoáng và Winston trầm tĩnh đã tạo thành sự đối lập rất mới mẻ.
Quá trình chụp ảnh diễn ra tương đối thuận lợi, thẻ nhớ của Losey đã đầy, mọi người nhân đó nghỉ ngơi mười phút. Hunt đút tay túi quần tức cười nhìn Winston, lấy mũi chân đá vào bắp chân của hắn một cái: “Này, anh mặc áo gió có nóng không?”
“Hay là em thử xem sao?”
“Thử thế nào? Anh cởi ra để tôi mặc hả?”
“Em ngồi xuống đây.”
Hunt nghe theo lời người kia, ngồi xuống chiếc ghế chân cao. Winston dang rộng áo khoác ra rồi bao lấy cậu từ phía sau, chỉ để lộ cái trán và đỉnh đầu cậu.
Hunt bật cười bên dưới lớp áo khoác của Winston: “Ha ha ha, nóng quá đi mất! Anh có chảy mồ hôi không đấy? Sao chẳng có mùi gì nhỉ?”
Hunt đang định nghiêng mặt sang ngửi thử, gò mà đã dán đúng vào ngực Winston. Winston cúi đầu xuống, hôn khẽ lên đỉnh đầu Hunt: “Em cứ động đậy suốt như thế, chắc chắn tôi sẽ nóng cho xem.”
Hunt đoán chắc mình lại đỏ mặt rồi, nên vội dùng cánh tay huých Winston ra. Winston lùi một bước về sau, Hunt rời khỏi sự che chở của lớp áo khoác mới nhận ra Losey và Carlos đã nâng máy ảnh lên chụp lia lịa! Hừ, tên Winston kia chắc chắn là biết!
Đến tận mười một giờ, buổi chụp hình mới kết thúc.
“Tôi cảm thấy cứ như mình vừa trải qua cả một mùa giải…” Hunt vừa đi vừa nhắm chặt mắt như sắp ngủ gục đến nơi. Cậu khoác một cánh tay lên vai Winston, hoàn toàn dựa vào người kia để xác định phương hướng.
“Này, mai gặp ở trang viên Triệu đóa hồng nhé!” Losey tạm biệt Hunt.
“Trang viên Triệu đóa hồng là gì?” Hunt cụng trán vào lưng Winston.
“Là một biệt thự nghỉ dưỡng trồng tới mấy chục ngàn đóa hồng. Nơi ấy là biệt thự tư nhân của thiết kế trưởng Versace, lần này sẽ dành cho chúng ta chụp ảnh.”
“Hoa hồng? Hai chúng ta đàn ông đàn ang lấy chủ đề là hoa hồng?” Hunt nghĩ sao cũng thấy khó tin.
“Hoàng tử và dã thú.” Winston nhẹ giọng nói một câu.
“Ha ha ha ha, vậy đảm bảo anh là hoàng tử, tôi là dã thú nhỉ?” Nhìn thế nào cũng thấy toàn thân Winston tỏa ra khí chất quý tộc.
“Thật sao?” Winston chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Muộn lắm rồi, ngủ sớm đi.”
Đi tới quầy lễ tân, trợ lý truyền thông của đội Marcus hỏi han Hunt: “Có cần phải đặt cho cậu một phòng nghỉ khác không? Chụp ảnh vốn đã rất mệt rồi, tôi sợ hai người các cậu ngủ chung cũng không hay…” Ai mà chẳng có thói quen sinh hoạt và bí mật riêng của mình…
Hunt còn đang nghĩ phải trả lời ra sao, Winston đã giành trước: “Không cần đâu, thời gian nghỉ cũng ít, nếu như còn phải sắp xếp hành lý nữa thì tốn thời gian lắm. Sáng sớm mai tôi còn phải gọi cậu ấy dậy nữa.”
Lý do danh chính ngôn thuận làm sao!
Trợ lý truyền thông gật đầu tỏ ý biết ơn. Dù sao anh ta cũng không có bản lĩnh gọi Hunt dậy!
Về đến phòng nghỉ, Hunt nằm sấp trên giường nhắn tin với Owen.
Owen: Cậu vẫn còn sống đấy chứ?
Hunt: Đáng nhẽ tôi mới là người hỏi câu này chứ nhỉ? Antifan không làm gì anh chứ?
Owen: Hôm nay đi uống cà phê, tôi có ghé vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay lại uống tiếp thì suýt nữa nuốt phải lưỡi dao lam.
Tim Hunt run lên, cậu không ngờ antifan lại làm tới tận mức này: Vậy anh đã báo cảnh sát chưa?
Owen: Báo rồi. Có điều tiệm cà phê chỉ lắp camera ở quầy tính tiền, trên dao lam và trên cốc cũng không phát hiện dấu vân tay.
Hunt: Anh phải giữ mình cho cẩn thận đấy!
Owen: Ha ha ha ha! Cậu cứ bảo vệ phía sau cho cẩn thận đi đã!
Hunt đen cả mặt, mình có tốt bụng cũng chả được báo đáp… Thế nhưng cái kiểu antifan này… đúng là đáng sợ quá thật!
Cậu bỗng cảm thấy có cái gì men dần từ vai mình xuống cột sống, thậm chí đến giữa thắt lưng vẫn không dừng lại… Cậu kinh ngạc hít một hơi, quay mặt sang thì quả nhiên trông thấy Winston. Tên kia đang nằm nghiêng chống cằm nhìn Hunt, đặt một tay lên người cậu. Cậu đột nhiên nhớ ra Winston đã từng nói: Nằm sấp trên giường nghịch điện thoại là một trong những lúc cậu gợi cảm nhất.
Đừng căng thẳng… Đừng căng thẳng… Trấn tĩnh! Winston đã nói hắn sẽ không làm gì cả rồi!
“Đánh răng rửa mặt, đi ngủ.” Winston mở miệng. Tuy là một câu sai khiến, thế nhưng lại rất dịu dàng.
“À, tôi đi ngay đây!” Hunt đang định đứng lên đã bị Winston giữ lấy điện thoại.
“Em đang nhắn tin với Owen sao?”
“Đúng vậy, chỉ quan tâm đến anh ta chút thôi mà! Nhỡ đến khi quay về, chúng ta lại phải đi dự tang lễ của anh ta thật thì sao?”
Winston nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hunt, đáy mắt thoảng qua một ánh cười: “Không thể nào.”
“Cái gì mà không thể?”
“Không ai có thể ám sát Lawrence Owen. Lừa gạt em thì còn có thể.” Winston hơi hếch cằm cười khẽ.
Tầm nhìn của Hunt như thể xuất phát từ con ngươi, men theo dây thần kinh thị giác đánh mạnh vào sâu trong đại não. Hunt giả vờ bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mẹ kiếp, vừa nãy muốn cắn tên kia một miếng quá!
Bởi đã phải chụp ảnh cả ngày, đêm hôm trước lại không ngủ đủ, Hunt vừa ngã xuống giường là đã thiếp đi. Sáng sớm ngày tiếp theo, hai người ngồi xe đi tới trang viên “Triệu đóa hồng”.
Trang viên này được thiết kế nhằm kỉ niệm mười năm bên nhau của ngài thiết kế trưởng và phu nhân, chỉ riêng phí nhân công dành cho việc chăm sóc hoa hàng ngày cũng đủ để khiến người ta xuýt xoa. Hunt vốn chẳng có hứng thú gì với hoa hồng, thế nhưng khi tận mặt nhìn thấy cả một biển hoa tươi thế này, cậu cũng thật sự thấy rung động. Trước mặt ngợp một màu đỏ rực, tựa như chỉ cần bước về trước một bước thôi, sẽ bị cả cái thế giới ấy nuốt chửng.
Đội ngũ chụp ảnh bắt đầu sắp đặt vị trí tấm phản quang, Carlos và Losey thì đang thảo luận bố trí cảnh sao cho thật nên thơ. Chụp ảnh ngoại cảnh nên không có phòng thay đồ kín, Hunt đành phải thay đồ thật nhanh ngay dưới ánh sáng mặt trời. Winston cũng ở cách cậu không xa, đôi chân dài thẳng như kẻ chỉ của hắn lại càng trở nên rõ ràng dưới ánh nắng. Cậu trông mà không khỏi thở dài một hơi.
“Vì sao lại thở dài?” Nhân viên trang điểm của Hunt mỉm cười hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Không phải đâu… tôi chỉ ngưỡng mộ đôi chân thật dài của Winston…” Hunt cảm thấy mình không cần phải che giấu việc tán thưởng người kia.
Ai ngờ nhân viên trang điểm lại bật cười: “Hunt ơi là Hunt… Trước nay cậu không cảm thấy chân của mình cũng rất đẹp à? Lúc giúp cậu sửa lại phần lưng áo tôi đã nhận ra rồi, ví như dáng người cậu nhé, chân cậu đã dài hơn rất nhiều người mẫu nam chuyên nghiệp rồi.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Nhân viên trang điểm nghiêng người về phía Hunt nhỏ giọng: “Hơn nữa lúc cậu quay lưng về phía Winston, Winston cũng đã ngắm chân cậu hơn mười giây liền…”
“Làm… làm gì có chuyện đó?”
“Dù cũng có thể là do không còn nơi nào khác để mà nhìn.”
Hunt nghiêng mặt sang liền nhận ra Winston đích thị đang nhìn mình. Tên kia vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, thế nhưng Hunt lại có thể cảm giác được sức nóng trong ánh mắt hắn… Cậu vội vã ngoảnh đầu đi, tiếp tục bắt chuyện với nhân viên trang điểm.
Đừng có nhìn tôi nữa! Người khác cũng nhận ra rồi đó thấy không!
Winston vẫn vận một bộ comple đen, chỉ khác cúc cổ áo sơ mi của hắn lại không được cài, cà vạt cũng nới lỏng đeo trên cổ. Khi hắn cầm một bó hoa thật to, để hoa chúc xuống dưới mà đi giữa vườn hồng, người ta liền cảm thấy hắn là một kẻ ngỗ ngược chẳng chịu ràng buộc, đối nghịch hẳn với hình ảnh gò bó thường ngày.
Hunt đứng bên cạnh nhìn mà mắt tròn mắt dẹt. Vẻ mạnh mẽ và hấp dẫn đầy nam tính của hắn càng thêm nổi bật giữa vườn hoa, cậu không cần nhìn ảnh chụp cũng cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung!
“Được rồi, chủ đề của ngày hôm nay là hoàng tử vô tư lự rất tin tưởng dã thú và dã thú định mưu sát hoàng tử. Winston, cậu có kinh nghiệm rồi thì hướng dẫn Hunt nhé. Chúng ta tranh thủ thời điểm nắng đẹp nhất hoàn thành bộ ảnh này, sau đó mọi người có thể vui vẻ chia tay!” Carlos vỗ tay cao giọng nói.
“Hả?” Hunt không bắt được trọng tâm vấn đề, hoàn toàn mù tịt.
Losey đi tới bên cạnh Carlos, nhỏ giọng hỏi: “Ông nghĩ Winston sẽ chọn làm hoàng tử hay là dã thú?”
“Hẳn cậu ta sẽ tình nguyện làm dã thú ăn thịt hoàng tử bé rồi.” Carlos nghiêng mặt cười với Losey một nụ cười thiếu đánh.
“Ha ha.”
“Hunt, em chỉ cần ngồi yên ở đây nhìn tôi không động đậy là được rồi.” Winston vừa nói vừa đặt khẽ một đóa hoa vào lòng bàn tay Hunt: “Cầm lấy.”
“Được.”
Hunt cầm hoa hồng ngồi trên thảm cỏ. Hình như còn chưa bắt đầu chụp ảnh, cậu cảm thấy cứ cầm hoa hồng thế này trông thật ngốc nghếch, vì thế liền gác hoa lên vai mình, chờ đợi Losey ra hiệu. Khi cậu vẫn còn đang nghĩ xem Winston sẽ làm gì, Winston đã tay đút túi quần quỳ một gối xuống bên cạnh, dáng điệu nghiêng mặt như thể định hôn cậu trước mặt bao nhiêu người!
Máu nóng toàn thân Hunt chảy rần rật như muốn trào từ tim ra ngoài. Cậu vô thức nghiêng người muốn né tránh, thế nhưng Winston lại ngậm lấy cánh của đóa hoa nằm trên vai cậu, cắn khẽ một cái, chậm rãi giựt ra. Đóa hoa vì lực tác động của Winston mà lệch đi, Hunt cũng lập tức cảm thấy trái tim mình chẳng khác gì bị Winston cắn khẽ, lìa bỏ cơ thể.
“Trời đất ạ… sao trước đây tôi không nhận ra Vann Winston gợi cảm đến thể nhỉ?” Carlos vừa ấn nút chụp vừa nói.
“Vì ông không phải Evan Hunt.” Losey mắng đối phương không chút nể nang.
“Bây giờ em muốn làm gì với tôi?” Winston nói chỉ để cho mình Hunt nghe thấy.
“Đè lên anh, nhìn anh bật khóc.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa nãy tên này chắc chắn vừa quyến rũ mình, Hunt đã muốn nổi ý xấu.
“Vậy em cứ thử xem sao. Có nhiều người ở đây thế này, có thể tôi sẽ nhường em đấy.” Winston nói.
“Ha ha!” Ánh mắt Hunt xẹt qua một tia nhìn giảo hoạt.
Winston thoáng ngẩn ra, chỉ thấy Hunt đứng bật dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với mình, dáng vẻ vừa ngông nghênh lại vừa có phần tà ác. Winston vừa mới đứng lên, Hunt đã túm lấy cái cà vạt nới lỏng của hắn, xoay người một cái, trên tay là bó hoa lớn vừa rồi Winston giữ, cậu ngang tàng ném thẳng về phía ống kính.