Hunt vừa định đeo miếng che mắt lên, Winston liền giữ lấy tay cậu: “Tôi muốn nhìn em.”
“Từ giờ, gần như ngày nào mà anh chẳng nhìn thấy tôi.” Hunt cố chấp đeo miếng che mắt lên, bởi cậu lo lắng sẽ bị Winston nhận ra mình… động lòng đến mức nào với nụ hôn vừa qua.
Suốt mấy giờ đồng hồ, Hunt đeo miếng che mắt mà không cách nào yên giấc. Cậu không ngừng tưởng tượng xem Winston có phải đang nhìn mình hay không…
Máy bay hạ cánh xuống New York lúc hơn hai giờ sáng. Khi bọn họ mang hành lý rời khỏi sân bay, trợ lý truyền thông hỏi: “Hunt, cậu có về nhà không?”
Nghe người ta hỏi thế, Hunt mới nghĩ đến cái giường ở nhà đã bị mình và Winston nhảy sập cả rồi, bây giờ có về cũng chẳng làm ăn gì được nữa.
“Hunt không về nhà đâu. Tôi đã thuê một khách sạn ở gần địa điểm chụp ảnh rồi, tối này cậu ấy sẽ ở cùng với tôi.” Winston nói xong liền hất hàm với Hunt, tỏ ý cậu hãy đi theo mình.
“Vậy tôi thì sao…” Trợ lý truyền thông nhỏ giọng nói. Tuy đội đua cũng đã đặt khách sạn cho Hunt và trợ lý, nhưng nếu như Hunt đi theo Winston thì hai người sẽ phải tách ra.
“Anh ở cùng trợ lý của tôi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đủ giấc là quan trọng nhất.”
Chiếc xe Winston đặt trước đưa cả đám tới khách sạn. Mọi chuyện đã được trù định vô cùng hợp lý, trợ lý truyền thông cảm thấy cực kì bái phục khả năng sắp xếp tổ chức của đội đua Ferrari.
Đến phòng khách sạn, Hunt thoải mái nằm ngay lên giường: “Ái dà, thích quá, cuối cùng cũng có thể duỗi chân ra rồi!”
Winston chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi đã đi rửa mặt. Còn năm giờ đồng hồ nữa, Hunt chẳng muốn động đậy tí nào. Khi Winston bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã dang tay dang chân, ngoẹo đầu về một bên ngủ mất rồi. Winston đi đến bên giường, khuỵu gối vào đúng giữa hai chân Hunt. Cảm thấy giường lún xuống, Hunt mở trừng hai mắt, lập tức co chân lại: “Ối… giật cả mình!”
“Tôi chỉ định gọi em dậy đánh răng thôi.”
“Ồ…” Hunt vội vàng ngồi dậy rồi đi vào phòng tắm.
Winston cau mày nhìn theo bóng lưng của cậu, nâng tay vén mấy lọn tóc xõa trước trán về phía sau rồi thở dài một hơi. Hunt lúc này đang đứng trước bồn rửa tay, vừa nhổ bọt kem đánh răng vừa nghiêng đầu suy nghĩ. Vừa nãy, cậu thật sự đã cho rằng Winston định đè lên mình… Còn Winston nhất định cũng cảm nhận được sự phòng vệ của cậu. Hunt cảm thấy mình ngốc quá đi mất, hắn chỉ định gọi mày đi đánh răng thôi mà.
Hunt quay về phòng ngủ, nhìn thấy Winston đã nằm trong chăn, đối lưng về phía mình. Hắn nhắm hai mắt lại, những sợi tóc khẽ xõa trên gối, thoạt trông có vẻ lặng yên và vô hại. Hunt giở một góc chăn, sau khi chui vào liền vươn cánh tay ra ôm lấy Winston. Nhận thấy Winston thở phào một hơi, Hunt liền biết hắn không hề giận mình, thế là lại hôn khẽ một cái vào gáy hắn.
“Ngốc. Cẩn thận tôi sẽ làm gì em thật đấy.”
“Anh cứ thử xem, cẩn thận lại thành tôi làm gì anh ấy chứ!”
Hunt nói xong lại đột nhiên cảm thấy công mình nơm nớp lo sợ trước đây đúng thật là lãng phí! Cậu có thể học cách làm sao để áp đảo Winston mà! Winston ngã ra rồi, cậu còn cần gì phải lo lắng đến cái chuyện mình bị thịt đến chết nữa chứ! Chuyển thủ thành công mới là phương án chính xác! Vừa nghĩ đến đây, Hunt đã cảm thấy cuộc đời tràn trề hi vọng, vì thế liền nhanh chóng thiếp đi.
“Hunt, dậy đi, đến giờ dậy rồi đấy.” Giọng Winston vang lên bên tai.
“Ưm…” Hunt vươn cánh tay ôm lấy cái người đang nói bên cạnh mình kia.
Bờ vai Winston đờ ra, hắn dần dần cúi đầu xuống, hôn lên chân mày cậu.
“Ừm… Ừm…” Hunt vô thức cọ cọ vào môi hắn.
Winston thở phù một hơi: “Hunt, em biết sáng sớm là lúc đàn ông khó kiềm chế nhất, đúng không?”
“Hửm?” Mí mắt Hunt run run, thế nhưng cậu không hề mở mắt.
“Nếu em còn không chịu dậy, tôi sẽ vói tay vào quần em đấy.”
Lời vừa nói xong, Hunt đã mở bừng hai mắt, vội vàng ngồi dậy, còn Winston thì lùi một bước về sau, tránh khỏi màn công kích bằng trán của cậu một cách hoàn hảo. Cậu ngơ ngác nhìn Winston, Winston lại chỉ ôm cánh tay ngồi một chỗ, nói xong một câu liền rời khỏi mép giường: “Em đang sợ gì thế? Tôi chỉ nói sẽ vói tay vào quần em, chứ có nói duỗi tay vào cơ thể em đâu.”
Hunt thở dài một hơi, dúi đầu mình thật mạnh. Hunt ơi là Hunt! Mày thật vô dụng! Đảm bảo là mày lại tổn thương Winston rồi!
“Em nhanh rửa mặt đi.” Winston vừa mặc sơ mi vừa nhắc nhở Hunt.
“Ừ!” Hunt đi vào nhà tắm mới nhận ra thuốc đánh răng đã được bóp sẵn từ bao giờ. Cậu đột nhiên cảm thấy vừa ấm áp vừa áy náy.
Khi cậu cúi thấp người đánh răng, Winston đã đi tới trước cửa, đứng dựa khung cửa mà nói: “Hunt, hôm nay phải tiếp xúc trực tiếp với nhân viên trang điểm và nhiếp ảnh gia đấy, em nhớ phải tắm trước đi.”
“Hả? Trên người tôi có mùi gì à?” Hunt kéo cổ áo lên ngửi ngửi. Hình như cậu không chảy mồ hồi, nhưng tất nhiên, tắm rửa một lượt trước khi ra ngoài gặp gỡ cũng là phải đạo.
“Có mùi của tôi.”
Lời của hắn tựa như một ly cà phê vốn đắng ngắt không cách nào uống trôi bỗng được rưới thêm một lớp sữa ngọt dịu. Hunt nâng mắt lên đã thấy nụ cười khẽ của Winston trên mặt gương: “Biến! Biến! Biến! Nếu có mùi của anh, làm sao anh cho tôi tắm được! Chắc chắn là mùi hamburger bò rồi!”
Hunt ngậm bọt kem đánh răng nói lúng búng. Winston không ừ hử gì nữa, chỉ lặng im nhìn cậu.
“Tôi tắm đây!” Hunt đi tới bên cửa phòng tắm trịnh trọng tuyên bố, sau đó định đóng cánh cửa lại.
Ai ngờ Winston lại dùng tay chống cửa, dựa sát vào cậu: “Em muốn tắm à, vậy quần áo đâu?”
“…”
“Hôn tôi một cái rồi tôi đưa cho.”
Lúc này Hunt mới phát hiện trên tay Winston có cầm quần áo sạch của mình: “Cái đồ khốn kiếp nhà anh!” Hunt nhíu mày lại.
“Ồ, tôi khốn kiếp chỗ nào?”
“Cho dù anh có không đưa đồ cho tôi, tôi cũng sẽ hôn anh. Anh vốn không cần lấy chuyện này ra để trao đổi với tôi.”
Khuôn mặt gần như chẳng có chút cảm xúc nào kia rõ ràng hơi ngẩn ra. Hunt đột nhiên cắn lên môi hắn một cái, giật lấy quần áo của mình xong liền lập tức đóng cửa. Winston lùi về sau nửa bước, nâng tay lên chạm vào nơi vừa bị Hunt cắn, sau đó bật cười.
Hunt dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tắm rửa và thay quần áo. Không thể không nói Winston rất có gu thẩm mỹ, kiểu dáng áo phông và quần kaki mà hắn chọn phối với nhau cực hài hòa, khiến Hunt trông có vẻ vô cùng phóng khoáng.
Hunt ra khỏi cửa, cùng Winston đi tới nhà hàng trong khách sạn, giải quyết một bữa sáng đơn giản. Trước khi nhìn thấy Hunt, trợ lý truyền thông rất sốt ruột, đến khi nhìn thấy cậu rồi lại biến thành ngạc nhiên: “Cậu… cậu dậy rồi cơ à?”
“Hả? Nói thế là sao?” Hunt vừa ăn bánh mỳ phết mứt quả Winston làm vừa nói chẳng rõ lời.
“Cậu có biết việc đánh thức cậu vào mỗi buổi sáng khó khăn đến mức nào không?”
“Thật thế à?” Hunt mở mắt thật to, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
“Thật!” Trợ lý truyền thông gật đầu thật mạnh, sau đó nhìn Winston bằng gương mặt đầy sùng bái: “Cậu Winston, rốt cục cậu đã gọi Hunt dậy bằng cách nào đấy? Xin hãy truyền dạy cho chúng tôi với!”
Winston thản nhiên phết mứt quả: “Các anh không học được đâu. Nếu có chuyện gì, các anh cứ nói với tôi, tôi có thể giúp các anh gọi Hunt dậy.”
Hunt mắc nghẹn, mà trợ lý truyền thông thì suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống trước mặt Winston: “Nghìn lần cảm ơn cậu!”
Ăn sáng xong, mọi người đến studio chụp ảnh mà Versace đã đặt trước— Losey & Carlos.
Cả Losey và Carlos đều là những nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới thời trang, hai người họ tình cờ gặp nhau trong một lần du lịch, vì có cùng lí tưởng mà chung tay lập nên studio này. Khi đi cùng Winston vào studio, Hunt cảm thấy tràn ngập tò mò.
Studio này trông giống y một ngôi nhà, trên tường treo đầy những tác phẩm của hai vị nhiếp ảnh gia: có động vật hoang dã, có thực vật tĩnh lặng, còn có cả những bức ảnh hai người chụp chung, thế nhưng lại chẳng có một bức ảnh thời trang nào. Phòng khách của studio thì nồng nàn hương cà phê.
Losey là một người đàn ông có phong thái tao nhã, để mái tóc dài màu bạch kim buộc đằng sau gáy, mặc quần áo đơn giản, còn Carlos trông lại hoang dã hơn nhiều. Ông để râu, ngậm xì gà, cổ áo sơ mi mở phanh ra không chút e ngại.
“Hây, Winston đến rồi đấy à.” Carlos rất thân thiết vỗ vỗ vai Winston.
“Vâng, đây là Evan Hunt đội Marcus.” Winston nghiêng người, cánh tay khoác nhẹ lên vai Hunt: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy chụp ảnh quảng cáo tạp chí, hơn nữa mọi khi chụp ảnh, ngoài để tay chữ V ra, cậu ấy chẳng biết tạo dáng gì. Có lẽ các ông sẽ phải tốn nhiều công sức đấy.”
Hẳn đây chẳng phải lần đầu tiên Winston hợp tác với hai người, Hunt nghĩ thế mà hồi hộp vô cùng. Vạn nhất mình liên lụy Winston thì sao? Marcus ơi, sao ông đã nhận quảng cáo rồi mà không nhận thêm mấy cái dụng cụ thể thao nữa? Ví như xe đạp địa hình gì đó? Hừm…Hunt thầm than thở.
Losey mỉm cười quan sát cẩn thận vẻ mặt của Hunt, sau đó búng tay một cái bên tai cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Dạ? Không… không nghĩ gì cả. Nhưng trước nay tôi không phải là người thời thượng.”
“Không thời thượng? Tôi không nghĩ thế đâu. Cậu chỉ không hiểu được chính mình mà thôi.” Losey vỗ vỗ lưng Hunt, sau đó hất cằm với Carlos: “Tôi đưa Hunt đi nhé, ông trông hung dữ quá, tôi lo Hunt lại sợ chết khiếp.”
Hunt vừa đi theo Losey vừa quay đầu lại nhìn Winston. Không phải đã nói là chụp ảnh cùng nhau sao?
“Cậu đại diện cho phong cách phóng khoáng, Winston thì lại chính trang, vì thế hai cậu phải tách ra chụp riêng mấy loạt ảnh.” Losey giải thích: “Cậu bé đừng lo, tôi sẽ không dữ dằn với cậu đâu, chúng ta cứ từ từ.”
Đội stylist của Versace đã đến. Hiệu suất của họ rất cao, lúc Hunt được trang điểm, thợ làm tóc cũng làm việc đồng thời, mà việc chỉnh sửa quần áo cậu mới thay trên người cũng được thực hiện ngay lúc ấy. Hunt nhìn thế lại chợt nhớ tới cảnh tượng các kĩ sư đồng thời thay lốp trong pit stop.
Khi các stylist tuyên bố hoàn thành công việc, Hunt nhìn vào bản thân mình trong gương mà không khỏi kinh ngạc. Bộ trang phục thoải mái của Versace làm nổi bật phong thái phóng khoáng của cậu. Mái tóc của cậu không quá già dặn, còn có mấy lọn tóc tán loạn khiến cậu thoát hẳn khỏi vẻ cứng nhắc.
“Đẹp lắm.” Losey vỗ vỗ tay.
Nhưng Hunt đúng thật không giỏi tạo dáng, đến khi đứng trước ống kính, tim cậu bắt đầu đập thình thịch loạn cả lên. Losey trực tiếp nói với tất cả nhân viên phụ trách ánh sáng và những nhân viên đang làm việc khác: “Thế này là được rồi. Trừ tôi và Hunt, những người khác cứ ra ngoài đi, thích uống trà thì uống trà, thích lướt web thì lướt web.”
Lúc này, Hunt mới thở phào được một hơi.
Losey đeo máy ảnh ống kính rời lên ngắm vào Hunt, mỉm cười nói: “Làm ấm người trước đi, tay chữ V nhé?”
“Thôi đi ạ, Winston sẽ cười nhạo tôi mất.” Hunt chẳng biết để tay mình ở đâu, vì thế đành đút vào trong túi.
Losey bật cười ha ha: “Vậy cậu cứ đứng đó, tôi sẽ thử ánh sáng và khoảng cách trước, đến khi nào chụp ảnh chính thức, tôi sẽ báo cho cậu sau.”
“Chúng ta vẫn chưa bắt đầu sao?” Hunt chớp chớp mắt.
“Chưa đâu, đến lúc chụp ảnh thật, ít nhất nhân viên phụ trách ánh sáng cũng phải ở lại đây cơ, cậu ngốc ạ. Tôi cần điều chỉnh ống kính một chút, xem xem thế nào mới hợp với cậu.”
“Ồ!”
Còn chưa bắt đầu đâu! Hunt thở phào một hơi, kéo kéo cổ áo.
“Từ khi gia nhập giới F1 đến nay, cậu thích chặng đua nào nhất? Có phải chặng đua ở Mỹ vừa mới kết thúc không? Cậu đã giành được vị trí thứ ba cơ mà.”
“Thực ra thì không phải.”
“Hay là chặng đua ở Anh?” Losey lại hỏi: “Cậu đã giành được thành tích đáng kinh ngạc ngay trong tình huống bất lợi nhất trên đường Silverstone. Rất nhiều người đã bình luận đây mới thực sự là tinh thần của F1.”
“Cũng không phải chặng ấy.” Hunt nhếch mép mỉm cười. Vẻ mặt cậu vừa có chút xấu xa, vừa có chút ấu trĩ của trẻ nhỏ, thế nhưng lại khiến Losey nhìn chăm chú qua ống kính.
“Vậy thì là chặng nào? Tôi không phải người trong giới truyền thông, nếu cậu có bí mật nho nhỏ nào muốn bật mí với tôi, tôi sẽ không nói với người khác đâu. Đạo đức nghề nghiệp của nhiếp ảnh gia đấy.” Losey bỏ máy ảnh xuống, điều chỉnh ống kính, sau đó lại nhấc lên lần nữa, trước sau trái phải đi qua đi lại tựa như đang tìm kiếm nơi có ánh sáng hoàn hảo nhất.
“Thực ra là Grand Prix Tây Ban Nha. Ở chặng ấy, tôi đua kém cực kì.” Hunt nghĩ lại những chuyện mình đã làm trong nhà vệ sinh, sau đó tự bật cười: “Thế nhưng… sau chặng đua ấy, tôi đã nói chuyện với Winston lần đầu tiên.”
“… Ồ.”
Hai người cứ thế nói chuyện đến mười mấy phút, Losey bỗng nhiên hạ máy ảnh xuống, nói với Hunt: “Cậu đi thay bộ trang phục khác đi. Bộ này… tôi cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó.” Losey rất khổ não lắc lắc đầu.
“Hả? Nhưng stylist đã trang điểm cho tôi rất lâu đó!”
“Không sao, bọn họ đều là những nhân viên chuyên nghiệp, rất tôn trọng ý kiến của nhiếp ảnh gia. Cậu đi thay đi. Chúng ta vẫn còn thời gian mà.” Nụ cười của Losey ôn hòa đến mức Hunt chẳng cảm thấy chút áp lực nào.
“Dạ, được thôi!”
Quay lại chỗ stylist, Hunt ngại ngùng nói với bọn họ suy nghĩ của Losey. Bọn họ chỉ mỉm cười, lập tức giúp Hunt thay quần áo đổi kiểu tóc.
“Thao tác của mọi người nhanh thật!” Hunt cảm thán.
“Công việc hậu đài trong mỗi buổi trình diễn thời trang gấp gáp hơn thế này nhiều. Chúng tôi đã quen với cường độ này rồi, nếu có chỗ nào cậu không thích ứng được thì nói với chúng tôi nhé.”
“Tôi không sao.”
Hunt quay về trước mặt Losey, hai người lại bắt đầu trò chuyện.
“Theo góc nhìn của một người đàn ông, cậu cảm thấy Winston lịch lãm nhất ở điểm nào?” Losey hỏi.
“Tôi nói ra rồi, ngài sẽ không kể với ai thật chứ?” Hunt đút tay vào túi nghiêng mặt hỏi.
“Thật.”
“Tôi chưa thấy hắn lịch lãm bao giờ cả.”
“Ha ha ha ha! Đây lại có vẻ như là đáp án chính xác nhất. Nhưng nói xem, cậu chưa bao giờ thấy cậu ta lịch lãm thật à?”
Hunt hơi ngẩng đầu suy nghĩ: “Thực ra… tôi cũng đã từng thấy hắn lịch lãm rồi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, khi bọn tôi cùng đi du lịch, hắn sẽ lên kế hoạch tất cả mọi thứ, tôi chẳng cần động não, chỉ cần đi theo hắn là được.”
“Quy củ cũng là một khía cạnh của lịch lãm. Còn gì nữa?”
“Còn cả… hắn biết rõ tôi không thành thạo hoặc không thích làm việc gì. Nếu như chúng tôi ở cùng nhau, hắn sẽ giúp tôi làm những việc ấy, chứ không bắt ép tôi phải làm bao giờ, chẳng hạn như việc… thu xếp hành lý.”
Losey đang giữ máy ảnh bật cười thật lớn: “Ở cùng Winston thoạt nhìn có vẻ áp lực, bởi cậu ta ít nói, nhưng thật ra lại cực kì thoải mái nhỉ?”
“Ha ha ha, chị Audrey Wilson cũng đã từng nói vậy.”
“Còn nữa không? Cậu có thấy truyền thống cũng là một khía cạnh của lịch lãm không?”
“Lịch lãm gì gì đó chỉ là để đàn ông ra vẻ cho phụ nữ thấy thôi, đúng không? Thực ra tôi lại cảm thấy hắn rất có khí chất quý tộc.”
“Ồ? Ví dụ xem?”
“Ví như khi chúng tôi ngắm cảnh trên mắt London, hắn đã dạy cho tôi một bài thơ.”
“Bài thơ nào?”
“Nếu anh có…”
“Giờ cậu vẫn còn nhớ chứ?”
“Tôi…” Hunt sững người lại: “Tất nhiên là nhớ…”
“Hay cậu đọc cho tôi nghe thử đi?” Losey đặt máy ảnh trước ngực, cau mày lại tựa như đang không hài lòng vì một chức năng nào đó.
“Máy ảnh của ông không sao chứ?”
“Không sao. Cho dù là máy ảnh thân thuộc cũng có khi trở chứng.” Losey vỗ vỗ máy ảnh của mình rồi đọc: “Nếu anh có… Đó là một bài thơ rất đẹp.”
“Đúng vậy… Nếu anh có như trời cao đang có, những tấm lụa mây vàng ánh sáng dệt nên, nếu anh có như hoàng hôn đang có…” Hunt nhắm mắt, nhớ tới khi Winston đang ngồi cạnh bên mình, dưới chân hai người là sông Thames với ánh sáng tuyệt trần. Trước đây, Hunt cho rằng khoảnh khắc ấy thật bình thường, giờ nghĩ lại lại khiến tim cậu đập mạnh không thôi: “Những tấm lụa hồng tím thẫm ngả dần đen… Nếu anh có, dưới chân em anh sẽ trải…”
Vẻ mặt Losey cũng dần dần trở nên nhu hòa.
“Bước nhẹ thôi…”
Bước nhẹ thôi, Hunt.
Đừng bắt ước mơ đau.
Đó là lời bày tỏ của Winston với cậu. Lúc ấy cậu chẳng chút nhận ra, chỉ cảm thấy rất đẹp, mà lúc này, cậu lại bỗng nhiên nhớ hắn rất nhiều…
“Sao vậy?”
“Đột nhiên lại chẳng nhớ nổi câu cuối rồi, ha ha ha…” Hunt ngại ngùng cười.
“Bước nhẹ thôi em, đừng bắt ước mơ đau.” Losey nhìn Hunt, nụ cười tao nhã của ông rất thích hợp để đọc những bài thơ như thế này, thế nhưng nếu so sánh giọng ông với giọng Winston, cậu vẫn thích giọng Winston hơn hẳn. Bởi chất giọng đó vừa âm thầm ẩn nhẫn, lại vừa nghiêm túc cực kỳ.
“Được rồi, Hunt, bài thơ này lại vừa gợi cho tôi một cảm hứng mới, tôi đi bàn bạc với stylist một chút đây. Chúng ta lại bỏ tạo hình này đi, đổi sang một tạo hình khác.” Losey lấy điện thoại ra nói chuyện với đội stylist của Versace.
Hunt đứng dưới ánh đèn híp mắt lại, đột nhiên phản ứng: “… Thực ra nãy giờ ông đều chụp ảnh đúng không?”
Losey nghiêng mặt cười bất lực: “Ái chà… cậu phát hiện ra mất rồi.”
“Ông đã chụp tôi thật rồi à?” Hunt bước tới: “Ông chụp snapshot sao?” (chụp ảnh bắt khoảnh khắc)
Losey giấu máy ảnh ra phía sau lưng: “Bí mật đấy, Hunt ạ. Chụp ảnh xong rồi mới có thể cho cậu xem.”
“Được rồi…” Hunt có chút thất vọng. Hơn nữa, Losey nhoáng cái đã yêu cầu mình thay trang phục, có lẽ là vì không hài lòng với ảnh chụp rồi.
Về sau, Hunt lại thay thêm vài bộ trang phục nữa, Losey vẫn vừa nói chuyện với cậu vừa chụp ảnh như trước. Khi nói đến chủ đề nào khiến Hunt hào hứng, cậu đích thực quên mất cả chuyện mình đang chụp ảnh, nhưng đa số thời điểm, cậu vẫn rất mất tự nhiên.
Nhiếp ảnh gia chẳng bao giờ có cái khái niệm “đến giờ ăn trưa rồi” cả. Hơn một giờ trưa, Hunt ngồi trong phòng nghỉ ăn trưa với đội ngũ stylist, còn Losey vẫn một mình nghiên cứu máy ảnh trong phòng chụp. Carlos đi đến bên cạnh Losey, vừa liếc mắt nhìn ảnh trên máy đã tỏ vẻ kinh ngạc: “Trời đất ơi… chắc thằng nhóc này sẽ khiến phụ nữ muốn cắn một miếng lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, cậu nhóc có sự gợi cảm trời sinh. Tôi lừa cậu nhóc được hai loạt ảnh, đến loạt thứ ba thì bị phát hiện.” Losey tiếc nuối nói: “Về sau có rất ít tấm khiến tôi hài lòng, bởi thoạt nhìn cậu nhóc có vẻ sáng sủa, nhưng thật ra lại rất ngại ngùng. Vẻ ngại ngùng này dễ thương thật đấy, có điều tôi lại muốn thấy một mặt khác của cậu nhóc cơ… Ông thì sao? Ảnh của Winston thế nào?”
“Ông biết Winston thế nào mà. Winston có thể khiến nhiếp ảnh gia cảm thấy mình thật dư thừa. Cậu ta cứ như hormone di động vậy, không phóng ra ngoài nhưng nhìn lâu rồi sẽ cảm thấy rất mãn nhãn. Mấy loạt ảnh Versace yêu cầu, tôi gần như đã hoàn thành mà không gặp chút vướng mắc gì.”
“Có thể để cậu ta đến đây giúp tôi một chút không? Hai tiếng thôi là được rồi. Tôi cảm thấy có Winston ở đây, Hunt sẽ tự nhiên hơn.” Losey nói.
“Được chứ. Hơn nữa tiếp sau là đến ảnh chụp chung của hai cậu ấy rồi. Nếu bên ông không hoàn thành, tiến độ chung cũng có kịp được đâu.”
Buổi chụp ảnh chiều sắp bắt đầu, thế mà Hunt lại cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu ngả đầu chợp mắt chưa đến năm phút đã bị trợ lí lay dậy.
Ước gì mọi chuyện kết thúc sơm sớm một chút nhỉ… Nếu chụp ảnh cũng chẳng có chút áp lực gì như hồi ở Dubai cùng với Winston thì tốt biết bao.