Quý Túc Phong: Hồi xưa mà con chăm chỉ học hành thì kết quả học tập cũng không tệ đến như vậy.
—-
Sáng hôm sau, Hứa An Gia tỉnh dậy từ rất sớm, hai ngày hôm nay bọn họ đều ăn sáng cùng nhau, hắn tắm xong nhìn đồng hồ thấy cũng hơi muộn, đi đến từng phòng gọi cửa.
Sau khi gọi Thẩm Tiêu dậy, Hứa An Gia gõ cửa phòng Giang Tri Tụng nhưng không thấy ai trả lời, Hứa An Gia cảm thấy hơi kì lạ, mọi khi Giang Tri Tụng dậy còn sớm hơn gà, hôm nay có chuyện gì không biết.
Hứa An Gia lại gọi cửa một lần nữa, vẫn không thấy ai trả lời nên đi thẳng sang phòng Quý Diễn.
Hứa An Gia đứng trước phòng Quý Diễn, cà lơ phất phơ đạp chân lên cửa gọi to: “Quý Diễn, mấy giờ rồi còn ngủ, dậy mau lên?”
Chưa được 30 giây sau cửa mở, Giang Tri Tụng lộ mặt ra, áo ngủ xộc xệch để lộ đường cơ bụng, hoàn toàn không giống bộ dạng đoan chính cấm dục thường ngày.
Hứa An Gia giật mình lùi lại vài bước nhìn lại số phòng.
Đây là phòng Quý Diễn mà, hai người này đêm qua ngủ với nhau sao?
Hứa An Gia gãi gãi đầu định nói, Giang Tri Tụng mở lời trước: “Muốn gọi dậy đi ăn sáng hả? Quý Diễn còn đang ngủ, cậu với Thẩm Tiêu đi ăn đi, chúng tôi đi ăn sau.”
Hứa An Gia trước mặt Giang Tri Tụng không dám cợt nhả, vừa đúng lúc Thẩm Tiêu đến tìm hắn nên hắn liền cùng Thẩm Tiêu ra nhà hàng ăn sáng.
Giang Tri Tụng đóng cửa, nhìn thấy Quý Diễn đã dậy ngồi dựa lưng lên đầu giường.
Lúc Hứa An Gia gõ cửa cậu đã tỉnh rồi nhưng bình thường cậu ngủ dậy sẽ phải ngồi phát ngốc trên giường mấy phút, Giang Tri Tụng biết tật xấu này của cậu nên tìm đại một lí do nói Hứa An Gia đi ăn trước.
Nhưng hiện tại Quý Diễn không phải đang phát ngốc mà đang đắm chìm trong cảnh tượng lúc cậu vừa mở mắt dậy.
Lúc cậu mở mắt tỉnh, tay thì nắm chặt cổ áo Giang Tri Tụng, mặt thì chôn chặt ở hõm vai anh, chân lại còn gác lên đùi anh, ôm anh bằng một tư thế cực kì ỷ lại.
Giang Tri Tụng dậy sớm hơn cậu nhưng cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngắm nhìn cậu ngủ.
Lúc đầu Quý Diễn chưa kịp phản ứng, sau đó Giang Tri Tụng lấy ngón tay chọt chọt cằm cậu Quý Diễn mới nhớ ra, tối hôm qua cậu đã quyết định nói chuyện yêu đương cùng anh.
Nói một câu chuyện yêu đương dính một chút vết nhơ đạo đức.
Quý Diễn ngủ đầu tóc bù xù, quần áo cũng nhăn nhúm, ngáp một cái thật dài chảy nước mắt, nhìn như một cậu bé tội nghiệp đang gặp nạn.
Giang Tri Tụng đi đến trước mặt cậu, xoa xoa đầu cười nói: “A Diễn, anh bế em đi đánh rang.”
Bị Giang Tri Tụng ẵm tới ẵm lui đúng là mất đi khí khái đàn ông, Quý Diễn ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi không trả lời.
Giang Tri Tụng thấy cậu không nói gì, cong lưng giúp cậu cài lại cúc áo, nhéo nhéo má: “Hoàng tử chân què, đừng ngủ nướng nữa.”
Quý Diễn nhìn vào mắt Giang Tri Tụng vài giây, vứt luôn khí khái đàn ông ra sau não, giơ tay hướng về anh.
Giang Tri Tụng một tay ôm lấy cậu, một tay vòng xuống đầu gối vững chắc ôm cậu lên. Quý Diễn chần chừ vài giây rồi ôm cổ anh, còn gác cằm lên vai anh, rũ mắt nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu qua ô cửa sổ.
Giang Tri Tụng ôm Quý Diễn vào phòng tắm, để cậu ngồi lên bệ rửa tay, quét kem đáng răng đưa cậu rồi lấy ly thủy tinh hứng nước.
Quý Diễn giống như học sinh tiểu học, tay đặt trên đùi, yên lặng ngồi yên một chỗ nhìn Giang Tri Tụng loay hoay bận bịu. Thấy cổ áo Giang Tri Tụng bị nước bắn ướt, cậu kéo kéo áo anh nói: “Giang Tri Tụng, tự em làm được, anh ra ngoài đi.”
Giang Tri Tụng thuận tay nhéo nhéo má cậu, ngữ điệu Quý Diễn nghiêm túc: “Anh đừng có nhéo má em như con nít vậy, như này không hay cho lắm.”
Nếu không phải cậu chớp mắt liên tục để lộ cảm xúc của mình, Giang Tri Tụng còn tưởng cậu lại tức giận anh.
Giang Tri Tụng thấp người nhìn người nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý cười nói: “A Diễn, nói chuyện yêu đương không phải là nói mấy chuyện đó.”
Quý Diễn chậm rãi ờ một tiếng.
Trong lòng không được ổn định như bề ngoài, rất không phục mà suy nghĩ, bản thân cũng chưa bao giờ yêu đương ai, làm sao biết yêu như thế nào. Nếu không phải tại vì Giang Tri Tụng chặn hết con đường đào hoa của cậu để bây giờ cậu không có một tí kinh nghiệm thực tế nào thì cậu cũng không đến mức căng thẳng như vậy.
Nhưng sao Giang Tri Tụng lại làm như bản thân mình rất hiểu chuyện yêu đương vậy? Quý Diễn hiếu thắng hỏi: “Anh hiểu lắm sao?”
“Anh cũng không hiểu.” Giang Tri Tụng giúp cậu cất bàn chải và ly nước, hôn lên trán cậu: “Anh vẫn đang học.”
Hôn vào buổi sáng không giống như buổi tối vì ánh sáng khiến mọi thứ xung quanh rất rõ ràng, khiến con người ta khó lòng che giấu được cảm xúc, Quý Diễn nhìn mắt anh tràn ngập sự nuông chiều, trốn tránh không dám nhìn thẳng.
Học cái gì? Học ba cái kĩ năng yêu đương tầm bậy rồi lại làm này làm kia cậu sao?
Mặt Quý Diễn ửng hồng, chân thì què một bên, đẩy Giang Tri Tụng ra ngoài ra lệnh không được bước vào.
Quý Diễn đi lại không được thuận tiện, Giang Tri Tụng suy nghĩ một lúc quyết định ăn sáng luôn ở trong phòng.
Một lúc sau, người giao đồ ăn tới là Hứa An Gia.
Hứa An Gia mang đồ ăn để lên bàn cười nói với Giang Tri Tụng: “Lúc ăn xong gặp Tiểu Tạ, nói chuyện với cô ta mấy câu tiện thể mang đồ ăn sáng đến cho hai người nè.”
Không chờ Giang Tri Tụng trả lời, Hứa An Gia lại nói: “Nhưng sao chỉ có một phần, anh không ăn à?”
“Gọi hai phần nhưng chắc nhà hàng không nghe rõ nên làm nhầm.” Giang Tri Tụng nói: “Không sao, để tôi tự đi lấy.”
Hứa An Gia nhìn quanh phòng không thấy Quý Diễn, định mở miệng hỏi con trai hắn đâu, lời nói đến miệng thì bắt gặp ánh mắt Giang Tri Tụng lập tức sửa thành: “Quý Diễn đâu ạ?”
“Em ấy đi đánh răng, chắc sắp xong rồi.”
Hứa An Gia nhìn hướng tầm mắt về phía phòng tắm, quay đầu nói với Giang Tri Tụng: “Vậy hai người nhanh lấy thêm đồ ăn sáng đi, nghe Tiểu Tạ nói hôm nay có một đoàn khách lớn tuổi tới vào giờ cơm trưa, nhà bếp đang bận chuẩn bị món cho bữa trưa, đến trễ là hết đồ ăn sáng đó.”
Giang Tri Tụng trả lời rồi nhìn nhìn đồng hồ, vốn dĩ anh định ăn sáng xong rồi sẽ đi về Tấn Thành, không có kế hoạch ở lại thêm.
Thời gian vẫn còn nhiều, Giang Tri Tụng định chờ Quý Diễn rửa mặt xong ôm cậu về giường mới đi ra nhà hàng gọi đồ ăn.
Hứa An Gia thấy Giang Tri Tụng vào phòng tắm tìm Quý Diễn, hắn tìm một cái ghế ngồi xuống, nhàm chán nghịch điện thoại.
Trước khi Giang Tri Tụng bước ra, không bao giờ Hứa An Gia nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy cảnh này.
Giang Tri Tụng ôm Quý Diễn ngược sáng bước tới, Quý Diễn còn vòng tay ông cổ, vùi mặt vào ngực anh, ngón chân cậu còn hơi cử động nhẹ, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn.
Hứa An Gia bị hù ngồi im, mém tí thì rớt cả điện thoại.
Quý Diễn quay mặt ra, không ngờ tới bắt gặp ánh mắt Hứa An Gia nhìn mình, toàn thân cứng đờ.
Giang Tri Tụng phá vỡ bầu không khí im lặng, anh với một tay kéo ghế sát vào bàn, đặt Quý Diễn ngồi xuống rồi nói với Hứa An Gia: “A Diễn bị trẹo chân, không thể đi lại.”
Đôi mắt màu lam của Hứa An Gia cong lại, nhìn Quý Diễn cười: “Ồ, vậy sao.”
Cố tình kéo dài âm cuối, rõ ràng là muốn kiếm chuyện.
Quý Diễn thẹn quá hóa giận, nhẫn nhịn nắm chặt tay. Giang Tri Tụng bày đồ ăn sáng ra trước mặt cậu nói lại bổ sung thêm: “Là bị Coca va trúng.”
Không biết có phải ảo giác không, Hứa An Gia cứ cảm giác ngữ điệu Giang Tri Tụng quá mức nhẹ nhàng nên nhanh chóng thu hồi điệu cười, giục Giang Tri Tụng đi lấy thêm đồ ăn sáng.
Giang Tri Tụng vừa đi, Hứa An Gia hừng hực khí thế xông tới, đứng trước mặt Quý Diễn, ánh mắt lóe sáng.
Qúy Diễn giả vờ bình thường, gắp một cái trứng chiên cắn một miếng rồi nói: “Nhìn gì!”
Nói xong câu này, Quý Diễn không thèm quan tâm đến Hứa An Gia nữa.
Hứa An Gia biết Quý Diễn là loại cứng miệng, không thể hỏi trực tiếp mà phải rào mấy vòng. Cho nên hắn mở group chat lên, đưa lịch sử nói chuyện tới trước mặt Quý Diễn, bắt đầu bài binh bố trận: “Đêm qua Chúc Duy Quân mới khoe khoang ở trong nhóm chat, nói là đám cưới của nó chắc sẽ làm sớm hơn, định sẽ làm vào cuối tháng tới.”
Qúy Diễn nuốt miếng trứng liếc nhìn màn hình điện thoại, Chúc Duy Quân đúng là vui đến điên rồi, một lúc gửi quá một loạt tin nhắn, còn nhấn mạnh trọng điểm, dặn bọn họ chuẩn bị phong bì dầy.
Quả nhiên Quý Diễn thả lỏng cảnh giác hỏi: “Sao tự nhiên lại tổ chức sớm, không phải nó nói muốn chuẩn bị đàng hoàng sao?”
Đợt trước Chúc Duy Quân cầu hôn thành công, định tổ chức đám cưới vào cuối năm, đột nhiên lại chuyển thành cuối tháng, chắc chắn là sẽ không được chuẩn bị tốt.
“Ai mà biết, hỏi nó thì nó không nói, nhưng tối hôm qua nó @ mày nửa ngày, mày cũng không nói gì.” Hứa An Gia nhìn Quý Diễn, ánh mắt thâm sâu: “Mày bận cái gì?”
Trong hoàn cảnh như tối qua, Quý Diễn làm gì có tâm trạng mà xem điện thoại.
Quý Diễn không muốn nói chuyện với Hứa An Gia về đêm qua, sợ nói ra lại lỡ miệng.
Cậu chỉ đáp: “Không bận gì”
Hứa An Gia không tin: “Mày với Giang Tri Tụng ngủ với nhau cả đêm qua mà không làm gì?”
Quý Diễn cầm ly sữa hừ hừ nói: “Tao đau chân.”
“Ủa đau chân với ngủ cùng nhau có mối quan hệ ràng buộc hả?” Hứa An Gia hứ một tiếng lại nói tiếp: “Vậy ở bệnh viện chỉnh hình chắc phải sắp xếp giường bệnh đôi cho bệnh nhân nhỉ.”
Quý Diễn đột nhiên kích động, đặt ly sữa xuống bạn: “Chỉnh hình cái gì mày đừng có nói xàm.”
Giây kế tiếp cậu bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Hứa An Gia, lúc này mới phản ứng hóa ra Hứa An Gia ám chỉ cậu và Giang Tri Tụng.
Sợ bị Hứa An Gia hỏi đến cùng, Quý Diễn lớn tiếng quát trước: “Hứa An Gia bà mẹ mày nhiều chuyện quá vậy.”
“Còn phải xem đối tượng là ai.” Hứa An Gia nói: “Mày không coi tao ra gì, tao có chuyện gì cũng kể cho mày nghe đầu tiên mà mày lại giấu tao, là mày thấy xấu hổ hay Giang Tri Tụng xấu hổ.”
Bị Hứa An Gia phê bình một trận, cuối cùng Quý Diễn cũng chịu thừa nhận: “Mày cũng đoán ra rồi, có gì để nói đâu.”
“Yêu đương đó, biết không?” Quý Diễn lấy đũa trộn mì, ra vẻ đắc ý nói: “Ông đây bây giờ cũng giống mày, nói chuyện yêu đương đó.”
Hứa An Gia giơ ngón tay cái, giả tạo nói: “Ghê ha.”
“Cút!” Quý Diễn nói.
Hứa An Gia vẫn chưa thỏa mãn sự hiếu kì, lôi Quý Diễn ra hỏi đông hỏi tây.
Quý Diễn làm dáng nghiêm túc nói: “Sau này Giang Tri Tụng là người của tao rồi, mày đừng có mơ tưởng anh ấy nữa.”
Hứa An Gia còn biết nói gì hơn: “Mẹ mày trước đó người ta chưa phải của mày, mày cũng đâu có cho tao mơ tưởng.”
“Thôi được rồi.” Quý Diễn nhìn Hứa An Gia nghiêm túc hóng chuyện, thỏa hiệp nói: “Chờ tao uống xong ly sữa này rồi nói tiếp.”
Quý Diễn thành công lấy lý do uống sữa kéo dài thời gian, trong đầu từ từ soạn kịch bản, chậm rãi uống xong bắt đầu bịa: “Là vậy, tao bị trẹo chân, Giang Tri Tụng đau lòng đến rơi nước mắt, mắng Coca một trận rồi chăm sóc tao rất ân cần khiến tao rất cảm động.”
“Mày cũng biết, buổi tối khiến con người dễ mất không chế, tao quá cảm động nên hôn anh ta một cái, mặt anh ta đỏ bừng lên, tao không ngờ tới nam nhi đại trượng phu mà dễ dàng xấu hổ như vậy, cho nên tao quyết định chịu trách nhiệm với anh ta…”
Hứa An Gia nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý, liên tục gật đầu, nghe xong nhìn cậu cười. Phản ứng của Hứa An Gia hơi quỷ dị, Quý Diễn hỏi: “ Mày bị làm sao đấy?”
Hứa An Gia chỉ lên mặt cậu hỏi: “Cái gì trên mặt mày đây?”
“Đâu, cái gì?” Quý Diễn rút khăn giấy định lau đi.
“Mặt của mày.” Hứa An Gia nói: “Từ lúc mày bị anh ta ôm ra khỏi nhà tắm, mặt mày đã đỏ bừng, bây giờ vẫn còn rất đỏ.”
Hứa An Gia phân tích hợp lý: “Lúc nãy Giang Tri Tụng hôn mày phải không?”
Sau khi bị vạch trần, khuôn mặt Quý Diễn càng đỏ hơn.
“Không phải chứ, mày cũng quá ngây….” Hứa An Gia chưa kịp nói hết câu, Quý Diễn đã ném cục giấy vào mặt hắn.
“Mày muốn chết phải không?” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
Hứa An Gia vừa cười vừa né.
Giang Tri Tụng đi về phòng, vừa mở cửa liền thấy Quý Diễn cà nhắc đuổi theo Hứa An Gia, mắt thấy cậu vướng phải chân ghế sắp té, Giang Tri Tụng nhanh chóng bước lên đỡ cậu.
Hứa An Gia phanh lại không kịp đâm đầu thẳng vào người Giang Tri Tụng.
Vừa hay Thẩm Tiêu xuất hiện tìm người, thấy thế hô một tiếng: “Gia Gia.”
Hứa An Gia nhìn thấy người yêu liền cười, không nói gì, theo Thẩm Tiêu rời khỏ đó.
Giang Tri Tụng ẵm Quý Diễn lên giường, giọng điệu nghiêm túc: “Anh vừa mới rời đi em đã đùa giỡn với Hứa An Gia, chân đau thì phải làm sao?”
Trước kia không để ý lắm, bây giờ Quý Diễn mới phát hiện bộ dạng lúc anh khiêm khắc dạy dỗ cậu rất giống mẹ cậu giáo huấn ba cậu cho nên Quý Diễn tự động nhập vai Quý Túc Phong, nhớ lại xem sau đó ba cậu dỗ ngọt mẹ cậu như thế nào, chuẩn bị bắt chước.
Quý Diễn ngước nhìn Giang Tri Tụng, sờ sờ mặt anh, nhỏ giọng nói: “Giang Tri Tụng anh đừng giận, chân em hết đau rồi, lần sau không dám nữa.”
Ví như lúc trước, bất kể đúng hay sai, chắc chắn Quý Diễn đều sẽ cứng giọng cãi lại, Giang Tri Tụng cũng quá quen thái độ luôn thích kiếm chuyện của cậu, nhìn cậu tự dưng trở nên ngoan ngoãn anh lại hơi khó thích ứng.
Giang Tri Tụng muốn thử xem cậu ngoan đến mức độ nào, thử nói: “A Diễn, em đưa tay cho anh.”
Quý Diễn không biết Giang Tri Tụng định làm gì nhưng vẫn đưa tay cho anh, Giang Tri Tụng nắm lấy tay cậu, đột nhiên dựa sát người, nhìn xuống đôi mắt cậu.
Quý Diễn nằm ngửa trên giường, bị Giang Tri Tụng ôm trọn vào lòng, trước mặt là khuôn mặt đẹp trai không chút tì vết, gần như chạm lên mặt cậu.
Quý Diễn có chút ngượng ngùng, rầm rì nói: “Giang Tri Tụng anh làm gì vậy?”
“Muốn nhóc ôm anh.” Giang Tri Tụng nói.
Ánh mắt anh vừa sáng lại nóng bỏng, Quý Diễn cảm thấy bản thân mình không thể chống đỡ được, trong lòng ra lệnh cho bản thân không được đỏ mặt nhưng không khống chế được, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cậu ồ một tiếng sau đó từ từ vòng tay ôm eo Giang Tri Tụng, chỉ nhẹ nhàng ôm vòng qua chứ không dùng lực mạnh.
Giang Tri Tụng cười rộ, đè lên người cậu, dùng ngón tay vuốt nhẹ môi cậu, được nước làm tới nói: “Hôn anh đi.”
Quý Diễn không quan tâm đến mặt mình còn đỏ hay không, vỗ bẹp lên tay anh rồi đẩy ra nói: “Giang Tri Tụng anh một vừa hai phải thôi.”
Hai người lộn xộn một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giang Tri tụng ra ngoài xem thì thấy quản lý khu trang viên nói đoàn du lịch sẽ tới sớm hơn dự định 30 phút nên nhân viên muốn dọn đẹp phòng trước, hỏi hai người bọn họ có muốn trả phòng sớm không.
Nói rồi quản lý liên tục xin lỗi, còn tặng bọn họ mấy phần quà kỉ niệm.
Bọn họ cũng định chiều nay sẽ về Tấn Thành, trả phòng sớm một chút cũng không sao, Giang Tri Tụng gật đầu đồng ý rồi về phòng dọn đồ.
Anh giúp Quý Diễn dọn đồ trước rồi mới về phòng mình xếp đồ sau, cũng ghé xem phòng Hứa An Gia đã dọn sắp xong chưa.
Hứa An Gia cũng đã dọn xong xuôi rồi, xác nhận không quên gì xong, bốn người bọn họ trả phòng chuẩn bị lên đường đi về.
Quý Diễn không ngồi ở ghế phụ, hàng ghế sau không gian thoải mái hơn, có thể gác chân lên ghế, rất thích với anh đẹp trai què chân này đây.
Giang Tri Tụng giúp anh đẹp trai què chân thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế ngồi thoải mái nhất, lại đưa cho cậu ipad và một túi đồ ăn vặt để cậu giết thời gian trên đường về, còn chuẩn bị sẵn một bịch khăn giấy ướt, tiện lau tay.
Trước khi đóng cửa, Giang Tri Tụng còn kiểm tra họng máy lạnh, điều chỉnh hướng máy lạnh sang chỗ khác, đảm bảo gió lạnh sẽ không thổi vào người Quý Diễn.
Dáng vẻ nghiêm túc làm những chuyện này của anh rất khiến người khác cảm động, Quý Diễn nhớ tới lời nói lúc nãy của Giang Tri Tụng, nói là muốn hôn cậu.
Nhưng bọn họ mới yêu nhau ngày đầu tiên, hôn tới hôn lui có chút không hay lắm, lại nói cậu hơi lo đến lúc về nhà Giang Tri Tụng sẽ quấn lấy cậu đòi hôn hôn ôm ôm thậm chí đòi làm cái gì kia nữa.
Nhưng Quý Diễn lại rất muốn hôn anh, nhân lúc Giang Tri Tụng không chú ý, cậu hôn lên mu bàn tay mình, lúc Giang Tri Tụng định xuống xe cậu giữ anh lại, chạm tay lên mặt anh.
Giang Tri Tụng cầm lấy tay cậu cười hỏi: “Em sao vậy A Diễn?”
“Không có gì” Quý Diễn bình thản trả lời: “Trên mặt anh có thứ gì đó?”
“Có gì đâu?” Giang Tri Tụng hỏi.
Quý Diễn thầm nghĩ “Là nụ hôn của ông đây.”