Cầu thang hơi dốc, Giang Tri Tụng cõng Quý Diễn từng bước từng bước đi xuống.
Giang Tri Tụng bước đi rất nhanh và rất ổn định, để tiết kiệm thời gian, vừa xuống lầu anh dặn cậu chờ ở đó, còn anh về trang viên lái xe qua đón.
Bọn họ đi đến bệnh viện gần nhất, chân Quý Diễn cũng khá nghiêm trọng nhưng cũng may không bị thương đến dây chằng, cũng không bị gãy xương. Bác sĩ chườm đá lạnh cho cậu một lúc, cho cậu một toa thuốc thông mạch máu, dặn dò cậu bớt hoạt động, phải ở nhà dưỡng thương khoảng hai tuần.
Từ lúc rời khỏi bệnh viện, sắc mặt Giang Tri Tụng rất khó coi, Quý Diễn ngồi ở ghế phụ, trộm liếc mắt nhìn anh mấy lần.
Bãi đậu xe chật kín xe, Giang Tri Tụng lên xe vẫn chưa muốn đi, cũng không thắt dây an toàn.
“Đã bảo nhiêu lần rồi, em làm việc không quan tâm đến hậu quả.” Giang Tri Tụng bật đèn trong xe, nhìn Quý Diễn: “Anh tìm em cả buổi chiều, em trốn cái gì, anh hôn em khiến em khó tiếp nhận vậy sao?”
Giang Tri Tụng nghiêng mặt, ánh mắt thâm sâu, ánh sáng hắt một bên nhìn càng hung dữ
Quý Diễn ấp úng nói: “Không phải… cái đó… em…”
Giang Tri Tụng vươn người sang chỉ cách Quý Diễn một khoảng rất gần, sau đó hôn lên môi cậu.
Giang Tri Tụng kề trán cậu rũ mắt nhìn cậu nói: “Không chấp nhận phải không?”
Quý Diễn trợn tròn mắt không đợi cậu trả lời, Giang Tri Tụng vòng tay đỡ gáy cậu, kéo về phía trước, lại cúi đầu hôn lên môi cậu một lần nữa.
Nụ hôn này không giống với lần trước, hung hăng lại độc đoán, Giang Tri Tụng cạy nhẹ hàm răng cậu, mạnh mẽ luồn vào trong.Vừa hôn vừa luồn tay lên tóc cậu vuốt ve.
Quý Diễn hơi ngẩng đầu lên, đèn xe khiến cậu bị chói phải nhắm tịt mắt, mũi anh cọ nhẹ lên mũi cậu, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, nhiệt độ cùng từ từ tăng lên.
Mặt Quý Diễn đỏ bừng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu nghĩ bản thân sắp không thở được, dùng sức đẩy Giang Tri Tụng. Giang Tri Tụng giữ cổ tay cậu lại không buông, ấn cậu yên trên ghế phụ, mạnh mẽ hôn cậu một lần nữa từ trong ra ngoài, từ chậm đến nhanh.
Đến khi đuôi mắt Quý Diễn phiếm hồng, Giang Tri Tụng mới chịu buông cậu ra, rũ mắt nhìn đôi môi ướt át, dùng ngón tay chùi qua môi cậu thấp giọng nói: “Bây giờ chấp nhận được chưa?”
“Hay là phải hôn thêm mấy lần nữa em mới chịu chấp nhận.”
Bình thường giọng nói của Giang Tri Tụng đã rất trầm, cố ý ép giọng, giọng nói càng có từ tính. Dường như cộng hưởng với tần suất nhịp tim của Giang Tri Tụng.
Ánh mắt Giang Tri Tụng nhìn cậu như có gai, khiến cả người cậu run lên. Quý Diễn đắm chìm trong ánh mắt của anh, khóe miệng bị anh dùng tay chùi mạnh, không khí xung quanh toàn khí tức của anh, nồng nàn đến mức cảm giác hơi khó thở
Trong lòng Quý Diễn hốt hoảng, cũng không phải là anh em ruột, làm loạn cũng có sao, dù sao cũng không phạm pháp.
Giang Tri Tụng sát gần đến cậu, nhìn vào mắt Quý Diễn nói: “Nói chuyện với anh.”
Ánh sáng hắt xuống hàng mi cậu, Quý Diễn điều chỉnh hơi thở, đợi mặt không còn đỏ chỉ hơi hồng hồng mới không đầu không đuôi trả lời anh: “Giang Tri Tụng, chân em đau.”
Giọng nói mềm mại tan chảy mang theo một chút sự yếu ớt, vừa lảng qua chuyện khác, lại như nhắc nhở anh.
Giang Tri Tụng nhìn cậu trong trong lát, ánh mắt khó lường, Quý Diễn nắm đai an toàn nhìn thẳng mắt anh nhỏ giọng gọi: “Giang Tri Tụng.”
Không biết anh nghĩ gì, một lúc sau mới trả lời “Ơi” một tiếng, sau đó cúi lưng, giúp cậu gác chân cao lên, lấy túi nước đá chườm ở chỗ mắt cá chân, nhẹ giọng nói: “Chườm một lúc sẽ không đâu nữa.”
Vừa tới trang viên, Giang Tri Tụng lái xe thẳng đến trước phòng ngủ, vòng tay qua eo ẵm cậu vào phòng.
Giang Tri Tụng đặt cậu xuống giường, xoay người rót cho cậu ly nước rồi đến bên cạnh giường ngồi xuống, để chân cậu gác lên đùi anh, cầm túi nước đá chườm nhẹ ở chỗ sưng đỏ.
Chườm đá lạnh hơn ba mươi phút Giang Tri Tụng không nói chuyện, chỉ nghiêm túc lặp đi lặp lại động tay lăn túi đá dưới cổ chân cậu.
Quý Diễn nhấp mấy ngụm nước, tay nghịch tới nghịch lui móc móc góc áo Giang Tri Tụng, muốn anh quay mặt nhìn cậu.
Quý Diễn đang định nói chuyện thì điện thoại Giang Tri Tụng lại đổ chuông, anh nhìn màn hình điện thoại rồi nói với cậu: “Em tự chườm đá một lúc, anh đi nghe điện thoại.”
Quý Diễn gật đầu trả lời.
Băn khoăn một lúc, lợi dụng Giang Tri Tụng bận công việc, Quý Diễn quyết định đi tắm, cậu sợ Giang Tri Tụng sẽ nhanh chóng quay lại nên tùy tiện lau sơ người rồi quay lại giường.
Quý Diễn ngồi chờ thật lâu mà cũng không thấy Giang Tri Tụng xuất hiện, cậu cho rằng anh thật sự tức giận, nhìn nhìn ra cửa, muốn đi qua phòng tìm anh.
Quý Diễn đang lúc rối rắm thì điện thoại vang lên, là Giang Tri Tụng gửi tin nhắn tới: “A Diễn, anh có một cuộc họp đột xuất, họp xong anh sẽ qua tìm em, khoảng hai ba mươi phút nữa mới xong.”
Quý Diễn bấm bấm điện thoại, soạn tin nhắn “Ờ” nghĩ nghĩ lại xóa đi nhắn lại “Được rồi, em biết rồi”. Chần chừ vài giây cậu lại xóa chữ “Rồi” thay bằng chữ “Rùi nha” rồi nhấn gửi.
10h30, Giang Tri Tụng bận rộn xong công việc lại chạy sang phòng Quý Diễn xem vết thương cậu.
Quý Diễn dựa lưng ở đầu giường, chân đè lên chăn, dưới chân được lót một cái gối. Giang Tri Tụng cúi đầu, một tay đỡ bàn chân cậu, một tay cầm túi chườm, nghiêm túc tỉ mỉ chườm đá cho cậu.
Chườm lạnh cả một tối, chân Quý Diễn không còn đau nữa, cậu rũ mắt nhìn, thấy tay anh bị lạnh cóng đến đỏ, cậu rút chân lại, nói: “Giang Tri Tụng, em muốn đi ngủ.”
Giang Tri Tụng nhìn đồng hồ, đúng là đến giờ đi ngủ, anh nhấc chăn lên phủ lên chân cậu, sau đó xoa đầu Quý Diễn.
Có vài cọng tóc dính trên trán Quý Diễn, Giang Trụng nhẹ nhàng vuốt tóc sang một bên, thấp giọng nói: “Ngủ ngon nha, nhóc con.”
Bây giờ Giang Tri Tụng không còn sự bá đạo như lúc chiều mà trở nên rất dịu dàng, kiểu này rất dễ khiến lòng người ta mềm thành một cục kẹo bông gòn.
Quý Diễn nhấp môi, Giang Tri Tụng nói xong chúc ngủ ngon định về phòng mình.
Tay anh vừa đặt lên nắm cửa thì nghe Quý Diễn nói: “Giang Tri Tụng, anh làm rớt đồ kìa”
Giang Tri Tụng xoay người lại phát hiện không làm rớt gì cả, lúc nãy để tiện chườm đá anh đã tháo đồng hồ cất vào túi áo, ngoài đồng hồ ra không còn gì khác.
Giang Tri Tụng nghi hoặc nhìn về Quý Diễn.
Quý Diễn từ trong ổ chăn bò ra vươn tay, do dự ngoắc ngón tay Giang Tri Tụng, nó lạnh như băng.
Cậu dùng hai bàn tay của mình bao trùm lấy tay phải của anh, bọc lại cẩn thận, chờ đến khi cảm thấy tay Giang Tri Tụng ấm lại mới ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn thẳng mắt anh nói: “Anh ngủ ngon, Giang Tri Tụng.”
Anh bất động, cũng không lên tiếng.
Quý Diễn có chút khó hiểu, trừng mắt nhìn Giang Tri Tụng.
Hai người một đứng một ngồi, ánh sáng chiếu từ phía sau lưng anh, Quý Diễn không nhìn rõ được ánh mắt của anh chỉ có thể phán đoán Giang Tri Tụng đang suy tư về một việc gì đó.
Một lúc lâu sau đó, Giang Tri Tụng cười một tiếng rồi cúi lưng.
Quý Diễn theo bản năng nhắm chặt mắt, Giang Tri Tụng dịu dàng hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.
Đêm hôm đó Giang Tri Tụng ngủ lại ở phòng Quý Diễn, cậu không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này, cho đến lúc Giang Tri Tụng nằm bên cạnh cậu, tư thế ôm cậu vào lòng hết sức thân mật, Quý Diễn có cảm giác không được chân thật.
Nhưng cậu không từ chối.
Cậu nhìn anh cởi áo vest, nhìn anh tháo cà vạt, lại nhìn anh cởi từng nút áo sơ mi, lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, cậu nhìn anh mang theo hơi nóng bước ra, tắt đèn phòng, sau đó tự nhiên nằm bên cạnh cậu.
Trang viên cực kì yên tĩnh không có tiếng động, vừa tắt đèn có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương. Quý Diễn nghĩ rằng Giang Tri Tụng sẽ không an phận, nhưng Giang Tri Tụng không làm gì cậu, chỉ vòng tay ra sau lưng ôm cậu, dựa nhẹ cằm lên đầu Quý Diễn, tay đặt nhẹ lên eo cậu gọi: “A Diễn.”
Quý Diễn chậm rãi ừ một tiếng, lại chậm rãi chớp mắt.
Cậu nghĩ, Giang Tri Tụng ngây thơ ghê, sau khi hôn cậu cũng chỉ ôm cậu mà thôi.
Màn cửa chỉ kéo lại một nữa, bên ngoài không có ánh tráng, đèn cũng đã tắt, trong phòng chỉ một màu đen bao trùm.
Trời bên ngoài có vẻ bắt đầu mưa, tí tách tí tách từng đợt.
Cũng không ai nói gì nữa, chỉ có tiếng mưa xen lẫn với hơi thở của đối phương.
Hôm nay cậu không ngủ trưa lại chạy ra ngoài cả buổi chiều, Quý Diễn thấy hơi buồn ngủ, mí mắt từ từ hạn xuống. Cậu theo bản năng bắt đầu tìm kiếm góc chăn, trong bóng tối nắm được cổ tay Giang Tri Tụng, lần mò sờ soạng tìm đến ngón tay anh.
Không bao lâu sau, hơi thở Quý Diễn trở nên đều đặn, chắc là đã ngủ say.
Giang Tri Tụng không ngủ được, anh yên lặng nghe hơi thở Quý Diễn, thử điều chỉnh hơi thở của mình cùng nhịp với cậu.
Chắc có lẽ tư thế này không được thoải mái, Quý Diễn xoay người, đối mặt với Giang Tri Tụng.
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Quý Diễn tự động rúc vào lòng anh, đè ở xương quai xanh cọ cọ anh trong vô thức.
Giang Tri Tụng ôm lấy cậu, hôn hôn lên trán cậu rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Cần: “Mai trước khi cậu đi làm khảo sát một chút về biệt thự ở Tấn Thành, chỗ nào phù hợp mua làm phòng tân hôn.”