Giang Hành không nói gì chỉ liếc nhìn Quý Thành Lĩnh, cậu cảm nhận được rõ ràng vẻ coi thường, đồng thời nhanh chóng nhận ra bản thân vừa hỏi một câu ngu đến cỡ nào.
Căn bản không cần lý do, nhìn tòa nhà bỏ hoang bốn bề trống không, không điện không nước này là biết, rõ ràng không phải là địa điểm lý tưởng cho một tên sát nhân phân thây. Huống chi trình tự xử lý thi thể người chết còn rườm rà nhiều bước phân thây rồi đun sôi.
Quý Thành Lĩnh xấu hổ xoa mũi: “Tối hôm qua ngủ không đủ, đầu óc không tỉnh táo cho lắm.”
Trần Tiệp như cười như không: “419?”
Quý Thành Lĩnh: “…”
Trần Tiệp: “Người trưởng thành, tôi hiểu mà.”
Quý Thành Lĩnh: “Đại đội chống mại dâm mời cô đi đúng là tích đại đức.”
Trần Tiệp mà còn ở lại sẽ trở nên rất bận rộn.
Cô nghe vậy chỉ “A” một tiếng tỏ vẻ trào phúng.
Một lát sau, Lý Toản ném hộp vật chứng ra rồi bò ra từ bên trong, hắn vỗ vỗ tay phủi bụi bậm: “Đây là địa điểm vứt xác, có thể là địa điểm vứt xác thứ ba, thời gian thay đổi vị trí không hơn nửa năm.”
Trần Tiệp cột chặt túi vật chứng đựng búp bê, tay trái chống nạnh nói: “Thi thể qua xử lý, sấy thành thịt khô, tuy rằng có thể bảo tồn trong thời gian dài hơn, nhưng xét mức độ mất nước đoán chừng phải ba bốn năm rồi. Vấn đề là ở đây là phương nam, thời tiết ẩm ướt, chỉ cần *”hồi nam thiên” hàng năm cũng đủ rồi, nếu mấy con búp bê để ở đây không ra ngoài một năm, các bộ phận thi thể trong búp bê sẽ thối rữa thành bùn đen.”
*”Hồi nam thiên” là tên một hiện tượng thời tiết. Đông qua xuân đến, trời bắt đầu ấm nhưng vẫn còn lạnh, người dân thức dậy phát hiện thế giới ngoài cửa sổ mịt mờ đầy sương, thời tiết như vậy được người Quảng Đông Quảng Tây gọi là “hồi nam thiên”, khắp nơi ướt nhẹp, thậm chí ngay cả mặt tường cũng “ứa nước”, tầm nhìn chưa tới 50m. Hiện tượng thời tiết “hồi nam thiên” khiến đồ dùng và thực phẩm dễ bị ẩm ướt, ẩm mốc và hư thối, vì vậy phải áp dụng các phương pháp phòng ẩm.
Lý Toản: “Phân tích có lý.”
Quý Thành Lĩnh nhặt rác sinh hoạt dưới sàn lên quan sát: “Khắp tầng 15 toàn là rác sinh hoạt, đâu đâu cũng có, rõ ràng có kẻ lang thang sống ở đây, còn có trẻ con chạy vào chơi đùa như Uông Tiểu Hiểu. Nếu búp bê bị vứt ở đây hơn một hai năm, không thể nào ngay ngắn chỉnh tề nằm trong kia. Nhìn túi thức ăn dưới sàn, ngày hết hạn phần lớn là khoảng tháng hai tháng ba năm nay, mà người lang thang thường chỉ mua thực phẩm gần hết hạn hoặc được giảm giá, thực phẩm hết hạn sử dụng có quy định phải bán trong thời gian nhất định, thế nên tôi lùi thời gian khoảng nửa tháng, tức tầm tháng tư, tầng 15 không có người lang thang sống. Mạnh dạn dự đoán, mấy con búp bê có thể được chuyển đến đây tầm tháng tư năm nay.”
Lý Toản gật đầu: “Cũng có lý.”
Giang Hành: “Trong nửa bậc thềm xi măng?”
Hai mắt Lý Toản hơi sáng lên: “Chú ý thấy?”
“Quá rõ ràng rồi.”
Hắn phụ họa: “Đúng vậy, quá rõ ràng rồi.”
Trần Tiệp: “Cái gì quá rõ ràng?”
Lý Toản: “Mang tất cả vật chứng về giao cho lão Tăng, xem có thể phục hồi nguyên trạng gương mặt người chết không.”
Trần Tiệp cùng mọi người nâng mấy túi vật chứng quan trọng, do dự mãi mới nịnh nọt hỏi: “Lão đại, đã lục soát hết bên trong chưa? Có khả năng bỏ sót bằng chứng quan trọng gì không? Bằng không em phá nó ra khiêng về cục.”
“Shtt… Càng ngày càng hoạt bát dũng mãnh nha, đồng chí Trần.” Lý Toản rất nhiệt tình nói: “Năm nay trong cục tổ chức hội hữu nghị nhiều lần, nghe nói mấy người trẻ tuổi trong phân cục chúng ta đều thành hoa khôi cảnh sát, chỉ cô là không?”
Trần Tiệp lập tức lộ vẻ mặt bị xúc phạm, hùng hùng hổ hổ nói: “Đến mức này sao? Người nào vậy, ác độc như gì, mẹ nó thằng ngu.”
Lý Toản hừ hừ cười nhạt: “Một ngày papa không thể hiện tình cảm là quên mất thứ tự lớn nhỏ.”
Quý Thành Lĩnh nuốt nước bọt, khiêng túi vật chứng yên lặng chuồn nhanh, để lại những người khác tiếp tục lục soát rộng ra xung quanh, tỏa ra toàn bộ trấn Thanh Sơn.
Lý Toản tay đút túi quần đi về phía trước, Giang Hành đi theo sau, ánh mắt tán thưởng nhìn chăm chú bóng lưng thẳng tắp của bạn trai, từ xương sống nhô ra sau gáy, đường cong mượt mà một đường dọc xuống vòng eo, mông và chân dài bị quần áo bao phủ, là nơi tiêu hồn nhất không gì sánh bằng trên thế gian.
Đi xuống chiếu nghỉ cầu thang, Lý Toản đột nhiên dừng bước, xoay người ngẩng đầu nhìn Giang Hành, hắn hơi nheo mắt, ánh mắt có chút tùy ý: “Anh như vậy…” Giọng nói kéo dài, chậm rì rì đầy vẻ lười biếng: “Có phải là yêu đến lú không? Đầu óc toàn mấy thứ đồi trụy.”
Giang Hành hơi trợn to mắt: “Anh chưa nói gì hết.”
Lý Toản: “Đã quá dâm.”
Y nghe vậy giơ tay đè lên vị trí dạ dày, làm bộ làm tịch oán giận: “Ăn không đủ no, anh chỉ có thể trông mơ giải khát, ăn bánh vẽ cho đỡ đói.”
Lý Toản tự biết da mặt hắn dày hơn tấm thép, nhưng Giang Hành càng vô sỉ hơn hắn, nhớ lại trước đây khi ở chung y còn giữ kẽ, ít nhất khoác lớp da quý ông, bây giờ vì muốn lăn giường mà không cần ngụy trang gì nữa.
Lý Toản lườm y một cái, thông minh không tiếp lời, tránh cho Giang Hành có cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước.
Giang Hành biết chừng mực, xoa xoa chóp mũi cười đi xuống.
Hai người rời khỏi tòa nhà bỏ hoang, đi đến một con đường được trải nhựa không lâu trong trấn Thanh Sơn, các nhà lầu dân cư sơn trắng xanh hai bên ngay ngắn trật tự như kỵ sĩ lặng thinh, phía trước có treo biểu ngữ đỏ chữ vàng cao 4m, trên đó viết: Bình an xây dựng trấn Thanh Sơn, an cư lạc nghiệp nông thôn mới.
Bên trái cột điện là đường dây điện dày đặc như đám mây đen, bên phải thì sạch sẽ, do đèn đường thay thế vị trí cột điện ban đầu. Tiếp tục đi về phía trước một chút là một loạt nhà ở, phía ngoài xây cốt thép, sơn trắng được quét phân nửa, dường như có ngày nghỉ nên ngừng làm việc một ngày.
Đi tiếp nữa sẽ thấy một cây cầu lớn, bên kia cầu chính là trường tiểu học trấn Thanh Sơn.
Lý Toản đứng cách tòa nhà bỏ hoang hơn 10m phóng tầm nhìn ra xa, trấn Thanh Sơn có địa thế vùng trung tâm cao, bốn phía thấp. Nơi này vốn bị dãy núi bao quanh, sau đó dãy núi được khai phá, mà tòa nhà bỏ hoang nằm ở vị trí cao nhất.
Lấy tòa nhà bỏ hoang làm trung tâm, trong phạm vi 10m toát lên vẻ hoang tàn đổ nát, ngoài 10m thì lại khác, cảnh vật đầy sức sống.
Tuy rằng lúc này không một ai đi lại trên đường, nhưng dù là biểu ngữ nhiệt liệt vui mừng hay đèn đường được lắp kỹ lưỡng, đám dây điện đang đợi được tháo bỏ, nhà lầu cũ được quét sơn trắng, khắp nơi đều lộ vẻ tinh thần phấn chấn, còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.
Giang Hành lên tiếng: “Năm nay thành phố Việt Giang có chỉ tiêu mũi nhọn phát triển kinh tế khu nông thôn thành thị, đặc biệt chỉ ra tiềm lực phát triển của trấn Thanh Sơn, ừm… Em biết cái công ty thích làm đông làm tây của anh đó, thấy cái gì có tiềm lực là sẽ đầu tư vào, trấn Thanh Sơn nằm trong danh sách kế hoạch đầu tư năm nay, có điều cuối cùng đánh giá đầu tư tương đương từ thiện nên không chọn.”
Lý Toản cảm thấy hơi kỳ quái, hắn thường quên Giang Hành còn là “tổng tài bá đạo”, cứ luôn nghĩ y chơi bời lêu lổng ăn cơm chùa.
“Chẳng phải anh thích làm từ thiện sao?”
“Nói thì nói như thế, chẳng qua trấn Thanh Sơn tương đối phức tạp.”
Có chuyện xưa sao?
Lý Toản: “Nói nghe xem.”
Giang Hành chỉ tay hướng tòa nhà bỏ hoang phía sau: “Nơi đó có một sơn trang nghỉ dưỡng, nếu như anh không lầm, vị trí của viện mồ côi Tú Sơn nằm ngay phía trước sơn trang nghỉ dưỡng.”
Viện mồ côi Tú Sơn chính là viện mồ côi mà mẹ của Uông Tiểu Hiểu làm từ thiện.
Lý Toản nhíu mày: “Xây sơn trang nghỉ dưỡng ở địa phương này?”
Giang Hành nói tiếp: “Giống như tòa nhà dang dở này, cuối cùng biến thành công trình bỏ hoang. Em có biết vì sao trấn Thanh Sơn có vị trí địa lý tốt nhất, đất đai rộng nhất, thế mà lại là khu nông thôn thành thị kém phát triển nhất không?”
“Có liên quan đến công trình bỏ hoang.”
“Đúng, mà cũng không đúng. Một cao ốc hai mươi tầng chọc trời và một sơn trang nghỉ dưỡng, là đại công trình mà năm đó trấn Thanh Sơn, thậm chí cả thành phố Việt Giang theo dõi, sau đó bị phơi bày hoạt động mại dâm, giao dịch tình sắc mà đột nhiên bị dừng giữa chừng, công trình bỏ hoang đến nay.”
Giang Hành trào phúng: “Sơn trang nghỉ dưỡng đó từng là ổ mại dâm.”