Giang Hành lên tiếng: “Uông Tiểu Hiểu nhặt được búp bê trong một cao ốc bỏ hoang, vì Trương Dương Dương thích Hello Kitty nên khi cậu bé nhìn thấy con búp bê đã không nghĩ gì nhiều mà lén mang về nhà.”
“Cao ốc bỏ hoang nào?”
“Cao ốc bỏ hoang đối diện viện mồ côi. Lúc anh đến đó điều tra, viện mồ côi Tú Sơn nằm trong trấn Thanh Sơn thuộc khu *nông thôn kết hợp thành thị Tú Sơn. Những năm gần đây, trấn Thành Sơn luôn trì trệ chậm phát triển, kinh tế không phát triển, nhưng lại có một tòa nhà gần hai mươi tầng bỏ hoang, trùng hợp nằm ngay đối diện viện mồ côi Tú Sơn.”
*城乡结合部: thành thị – nông thôn là vùng chuyển tiếp giữa thành thị và nông thôn, còn được gọi là khu vực rìa đô thị, nút giao thông đô thị – nông thôn, vùng xen kẽ đô thị – nông thôn, đặc biệt là những vùng gần thành phố và có những đặc điểm nhất định của đô thị hóa nông thôn.
Lý Toản hỏi tiếp: “Uông Tiểu Hiểu đến viện mồ côi Tú Sơn bằng cách nào?”
“Công ty của mẹ cậu bé tổ chức một chuyến đi từ thiện, địa điểm là viện mồ côi Tú Sơn. Uông Tiểu Hiểu ở nhà một mình vào chủ nhật, thế là mẹ cậu bé dứt khoát dẫn con cùng đi.”
Lý Toản gật đầu, xoay người vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Chú ý! Hăng hái lên nào! Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh, hai người không cần điều tra đơn đặt hàng búp bê, đi với tôi đến trấn Thanh Sơn khu Tú Sơn. Vương Đang Đang, cậu điều tra tài liệu về những tòa nhà bỏ hoang ở trấn Thanh Sơn.”
Vương Đang Đang gật đầu.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh kích động chạy tới gần Lý Toản, Quý Thành Lĩnh còn lặng lẽ giơ ngón cái ra hiệu với Giang Hành, cám ơn vị người nhà “công dân tốt” mang đến manh mối quan trọng, bọn họ đỡ phải cực khổ mò kim đáy biển.
Giang Hành cười nhẹ, ý tứ rõ ràng: Đều là người nhà.
Quý Thành Lĩnh: Thở mạnh.
Lý Toản xắn tay áo, bước đi vội vã: “Lão Tăng, anh hỗ trợ lão Chung, tiện đường nhớ kêu hai phần mì hoành thánh, chỉ cần vượt qua đèn giao thông ở góc phố rồi rẽ vào hẻm là đến quán kia, người ta không giao đồ ăn. Tôi sẽ quay lại vào buổi chiều. “
Lão Tăng: “Hai phần?”
Lý Toản giơ ngón trỏ chỉ vào Giang Hành, sải bước liên tục đi ra khỏi phòng họp.
Giang Hành tươi cười, giơ tay về phía lão Tăng, ngón tay nhấp nhô như lượn sóng.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, cả hai “A~” một tiếng kéo dài rồi cùng hô lên: “Lão Tăng~, người ta cũng muốn hai phần mì hoành thánh!”
Lão Tăng bình tĩnh đáp: “Dẫn người yêu về chưa?”
Trần Tiệp/Quý Thành Lĩnh: “…” Chuồn nhanh thôi, cẩu độc thân không phải người.
Bên ngoài phân cục Đông Thành, hai chiếc xe cảnh sát không hụ còi, một trước một sau phóng nhanh như chớp. Hai tiếng sau, xe cảnh sát đến dưới lầu cao ốc bỏ hoang ở trấn Thanh Sơn khu Tú Sơn.
Không cần hướng dẫn, chỉ cần tiến vào trấn Thanh Sơn là có thể liếc mắt thấy tòa nhà bỏ hoang này.
Cửa xe đóng sầm một tiếng, Lý Toản ngửa đầu nhìn tòa cao ốc bỏ hoang cao không thấy đỉnh, như có điều suy nghĩ: “Một đường đến đây, trấn Thanh Sơn là khu vực phát triển kinh tế kém nhất ở khu nông thôn thành thị này, nhà cửa căn bản là nhà ngói hai ba tầng, kết quả trong trấn lại xuất hiện tòa nhà bỏ hoang hai mươi tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên.”
“Rất không cân đối.” Giang Hành đi đến bên cạnh hắn: “Có thể là công trình dở dang do chính quyền thị trấn quy hoạch xây dựng.”
Lý Toản: “Ừm.”
Hai người bước vào tòa nhà bỏ hoang, phía sau là Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh.
“Từ lời đám trẻ ở cô nhi viện, Uông Tiểu Hiểu biết được nơi này có một tòa nhà bỏ hoang, trong lúc buồn chán bèn chạy đến đây thám hiểm, một hơi leo đến tầng mười lăm. Cậu bé nhặt được con búp bê ở tầng mười lăm, còn nói có mấy con tương tự ở đó.”
“Leo đến tầng 15?” Lý Toản đẩy hàng rào phòng hộ sơ sài ra, thì thầm nói: “Thảo nào có câu trẻ con bảy tám tuổi giống như chó hoang.”
Giang Hành quay đầu nhìn hắn: “Vậy lúc đội trưởng Lý của chúng ta bảy tám tuổi cũng giống như chó hoang?”
Lý Toản cười nhạo: “Trước kia khi em mười tuổi, chưa hề có ai nói em giống chó hoang chơi đùa.”
Y nghe vậy kinh ngạc: “Lẽ nào em rất ngoan ngoãn?” *Ba tuổi trông lớn bảy tuổi trông lão, hiện tại Lý Toản càn quấy cỡ này, nhất định lúc nhỏ là ông vua con trong phạm vi mười tiểu khu.
Chính là cái kiểu người ghét chó chê.
*三岁看大,七岁看老 Từ 3 đến 7 tuổi được gọi là “giai đoạn mầm non“. 7 tuổi trông lão ý chỉ khuynh hướng cá tính trẻ em bắt đầu hình thành. Đương nhiên 3 tuổi, 7 tuổi chỉ là ám chỉ ý nói tính cách trẻ em lúc này có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, tính cách cơ bản định hình trước 3 tuổi, sau 3 tuổi thay đổi không nhiều.
Nhưng nhìn nét mặt chân thật của Lý Toản, dáng người cao ngất, dáng dấp có chút kiêu ngạo, chẳng lẽ trong quá trình trưởng thành đã gặp biến cố gì đó khiến tính cách thay đổi?
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh ở phía sau đuổi kịp, nghe vậy bị khơi lòng hiếu kỳ, cô lên tiếng hỏi: “Không phải chứ? Hồi nhỏ lão đại ngoan lắm hả?”
Lý Toản hừ lạnh, tựa như khinh thường, giống như trào phúng bọn họ mắt chó coi thường người khác, nhưng hắn không lên tiếng phản bác, khiến bọn họ vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực, còn hắn thì bước nhanh về phía trước, bỏ bọn họ lại đằng sau.
Giang Hành sờ cằm một cái, hơi buồn cười nhìn chằm chằm bóng lưng trầm ổn của Lý Toản, nếu y không nhìn lầm thì hình như bước chân hơi vội vàng.
Y không kiềm được bật cười, bước nhanh đuổi theo đối phương, cùng sóng vai với hắn, trong đầu tưởng tượng tiểu đội trưởng Lý trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn nghe lời ngồi trước bàn đọc sách làm bài tập, cảm giác đặc biệt mới lạ.
Mặc dù biết Lý Toản ngầm thừa nhận hắn là đứa trẻ ngoan, chuyện này rất khoa trương không chân thật chút nào, nhưng không ngăn được đầu óc y tưởng tượng ra một tiểu đội trưởng Lý ngoan ngoãn.
Lý Toản liếc mắt nhìn y, thầm oán sao Giang Hành lại thích cười như vậy? Dường như bẩm sinh đã thích cười, nụ cười đầy giả dối, đôi mắt khẽ cong, khóe mắt chỉ có một nếp nhăn rất nhỏ khi cười.
Hành lang rộng rãi nhưng hai người đàn ông cao 1m8 chen chúc trên một bậc thang thì có vẻ hơi chật, khi di chuyển khó tránh sẽ phát sinh cọ xát nho nhỏ và đụng chạm. Lý Toản nhiều lần cảm giác được mu bàn tay phải bị ống tay áo Giang Hành ma sát qua.
Giang Hành phối hợp đơn giản quần jean sậm màu và áo tay ngắn cũng đậm màu, trên vai khoác áo lông cừu màu trắng, sáng sớm và tối muộn khi trời lạnh có thể mặc vào, thời gian còn lại trong ngày thì khoác trên vai, trông rất hợp mode.
Tay áo lông cừu trắng trên vai y rũ xuống, vung vẩy theo từng bước chân, như có như không đụng vào mu bàn tay Lý Toản.
Không biết tại sao, vị trí bị đụng trúng lại bắt đầu ngứa ngáy, không phải ngứa đến không chịu nổi nhưng cũng không thể phớt lờ.
Lý Toản bị quấy nhiễu hơi mất tập trung, bước trên cầu thang đi lên lầu, nghe được Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nói chuyện xa xa phía sau, bất tri bất giác đã cách bọn họ đến một tầng lầu. Hiện tại trong không gian trống trải trên tầng lầu rộng lớn như vậy chỉ có mình hắn và Giang Hành.
Lúc hắn đang miên man suy nghĩ thì tay phải bỗng bị bao trùm, Lý Toản hoàn hồn, nhìn gương mặt tươi cười phóng to đang dí sát vào hắn, Lý Toản theo bản năng ngửa ra sau: “Phía sau còn có người, đừng quá càn rỡ.”
Giang Hành vốn chỉ muốn nắm tay, thuận tiện nói vài câu tâm tình cảm động Lý Toản không hiểu phong tình, chứ y không muốn làm gì khác, nhưng thấy dáng vẻ cau mày lạnh giọng quát của đối phương, y không nhịn được muốn làm càn một chút, bắt nạt đội trưởng Lý giả vờ đứng đắn này.
“Anh muốn hôn mu bàn tay em một cái thôi.” Giang Hành cười híp mắt nói.
Lý Toản thở phào một hơi: “Đừng.”
Giang Hành chăm chú nhìn hắn, chỉ cười mà không nói gì.
Lý Toản không được tự nhiên: “Anh phát điên cái gì vậy?”
Y cong ngón tay, chống cằm sạch sẽ quan sát hắn: “Nhưng bây giờ anh muốn càn rỡ một chút, phải làm sao đây?”
“Nhịn đi.”
Giang Hành nhích đến gần, gần đến nỗi hơi thở hòa quyện vào nhau, dù vậy y vẫn thong thả nói: “Tại sao? Em bảo anh đừng quá càn rỡ, vậy ý là càn rỡ một chút là được đúng không?”
“Để…”
Giang Hành nhanh chóng hôn lên môi Lý Toản, hắn ngạc nhiên, dường như không tin nổi y to gan như vậy, tiếng bước chân đồng nghiệp phía dưới lầu càng lúc càng đến gần, đi thêm vài bước nữa, ngẩng đầu lên là có thể thấy được tư thế thân mật của hai người.
“Chậc! Bị nhìn thấy…”
Giang Hành lại hôn nhanh lên môi Lý Toản một cái, ý cười lan ra như những gợn sóng khi gió thổi qua mặt hồ, giọng nói thì thầm như đang kề tai nói nhỏ: “Bị thấy thì sao? Bọn họ biết quan hệ của chúng ta, là đội trưởng Lý chính miệng cho anh danh phận mà. Vợ chồng son hôn hôn mặn nồng là chuyện đương nhiên, lý lẽ chính đáng, bị nhìn thấy thì sao chứ.”
Lý Toản lạnh nhạt phun ra một câu: “Đồi phong bại tục!”
Giang Hành lập tức nén cười đến nỗi run rẩy cả hai vai, mấy giây sau không nhịn được, y vịn tường bật cười ha hả.
Thì ra đội trưởng Lý hung hăng càn quấy không ai bì nổi lại bảo thủ truyền thống khiến người ta kinh ngạc trong phương diện này, thì ra hắn để tâm khi thân mật trước mặt quần chúng, không ngờ có lúc da mặt Lý Toản lại mỏng như vậy.
Lý Toản mím môi, lướt qua Giang Hành bước nhanh lên lầu. Khi Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh vượt qua khúc cong đi lên lầu thì thấy Giang Hành đang vịn tường cười đến quái dị, hai người nhìn nhau không hiểu ra sao.
Trần Tiệp: “Lúc nãy tôi có mua nước ở một quán nhỏ trong trấn, chủ quán nói tòa cao ốc này rất tà. Quý Thành Lĩnh, cậu nói xem có phải Giang Hành trúng tà rồi không?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Chúng ta là cảnh sát, cảnh sát một thân chính khí, bách tà bất xâm. Trong vòng vây của chúng ta, cô nghĩ Giang Hành có thể trúng tà sao?”
Trần Tiệp trầm mặt: “Cậu nói có lý.” Cô tiến lên hỏi: “Giang tiên sinh, anh không bị bệnh gì chứ?”
Giang Hành ngưng cười: “À, tôi không sao. Vừa nãy Lý Toản kể chuyện tiếu lâm, tôi nhịn không được.” Y nói xong lập tức bước đi.
Trần Tiệp nói thầm: “Kỳ kỳ quái quái.”
Đoàn người mất mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng leo lên đến tầng 15, đứng ở đầu bậc thang nhìn ra xa toàn cảnh kết cấu của cả tòa nhà bỏ hoang. Tòa nhà bỏ hoang này có kết cấu chữ khảm “凵” đơn giản, gồm 2 dãy dọc 1 dãy ngang, hai dãy dọc là cầu thang và vị trí thang máy, dãy ngang là khu căn hộ.
Căn phòng nửa bên trái đã xây tường gạch, khung sắt tầng ngoài nửa bên phải thậm chí còn chưa tháo dỡ, toàn bộ chỉ đổ xi măng, khắp nơi là rác sinh hoạt, tường gạch và xi măng đông cứng.
Dưới sàn có vài túi rác nhìn còn rất mới, có cả chai nước suối, hẳn là thường xuyên có người ở lại đây. Chuyện này bình thường thôi, thành phố nào cũng có người lang thang và các cao ốc bỏ hoang, tại thời điểm nào đó, bọn họ có liên hệ với nhau.
Giang Hành dẫn mọi người đi về phía khung sắt chưa bị tháo dỡ bên phải tòa nhà rác rưởi rải rác, đi tới một nơi mà tất cả các mặt đều bị xây bằng xi măng, chỉ chừa một cái lỗ cao cỡ nửa người.
Trần Tiệp so sánh bên phải bên trái của tòa nhà, cảm giác kỳ quái: “Đây là kết cấu kiểu gì vậy? Phòng không ra phòng, cửa không ra cửa, giống như xây một ngôi mộ, còn thiếu đặt bia mộ chặn lối ra mà thôi.”
“Xem vị trí hẳn là phòng chứa đồng hồ nước và van chính, có điều khá kỳ quái. Nếu vậy thì cửa phải xây bình thường để thuận tiện kiểm tra van chính. Mặt khác kết cấu phòng này thường không xây gạch, nhưng ở đây bốn bề đều xây xi măng, đúng là giống một ngôi mộ.” Lý Toản giơ đèn pin trên di động, cúi người tiến vào kiểm tra căn phòng xi măng bịt kín.
Căn phòng dài rộng chừng ba bốn mét, nếu là phòng chứa nước thì diện tích quá lớn rồi.
Giữa phòng bị một bậc xi măng chia làm hai, bậc xi măng chỉ xây phân nửa, dụng cụ bị vất lại chưa kịp mang đi.
Trong bậc xi măng có mấy con búp bê Hello Kitty bẩn thỉu, tổng cộng mười một con.
Cộng thêm một con ở cục cảnh sát, tổng cộng mười hai con chứa mười hai bộ phận thi thể.
Giọng nói Lý Toản rất bình tĩnh: “Tìm được búp bê rồi. Mọi người đừng vào đây, đưa tôi hộp thu thập vật chứng.”
Quý Thành Lĩnh đáp một tiếng, ngồi xổm xuống lấy hộp thu thập vật chứng đẩy từ từ vào trong. Giang Hành cũng ngồi xuống nhìn vào trong, vì diện tích căn phòng xi măng không lớn lắm, nhìn lướt sơ là có thể thấy rõ khái quát bên trong.
Giang Hành vừa giúp Lý Toản mang búp bê Hello Kitty từ trong ra vừa nói: “Đây không phải hiện trường xảy ra vụ án.”
Quý Thành Lĩnh đeo găng cao su, cẩn thận nhận búp bê bụi bậm, bỏ vào trong túi vật chứng, nghe vậy bèn hỏi: “Lý do.”