Hắn cứ ôm khư khư lấy bé, lâu lâu lại hôn bé một cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt bé, quan sát một cách tỉ mỉ nhất.
Hai năm trước, khi người đàn bà kia bế bé tới nhà cũ Hạ gia, bé chỉ mới được sinh ra ba tháng. Người đàn bà kia với khuôn mặt gầy gộc, cơ thể như thấy được xương mặc bộ váy vàng cam được chắp vá vài chỗ đến Cầu xin hắn.
''Hạ Kha, làm ơn đi, em xin anh, làm ơn nghĩ tới em đã mang thai 9 tháng 10 ngày mà thu nhận con, thu nhận em đi, tên khốn đó đã lừa em, hắn ta dụ dỗ em, em không còn cách nào khác!''
''Anh nhìn đi, đây là con chúng ta.''
Người phụ nữ đó gượng gạo cười, ánh mắt toát lên tham vọng cùng mong chờ nhìn hắn.
Mục đích của cô ta rất rõ ràng, khi đó bị lợi dụng với số tiền lớn, cô ta không hề tiếc rẻ bản thân mà bán lên giường hắn, biệt tích hơn một năm, tung tin hắn lăn giường với cô ta lên nhằm kéo Hạ gia xuống, nhưng không ngờ mọi chuyện đều bị hắn ép xuống một cách nhẹ nhàng, người đứng sau tức giận ném tiền đá cô ta đi, còn cho người đánh gãy một chân của cô ta.
Sau khi biết mình không còn giá trị lợi dụng, cô ta mang tiền bỏ trốn lại không ngờ phải bỏ tiền ra để chữa trị chân, chỉ hơn tháng sau lại mang thai, thấy được hi vọng, cô ta dốc số tiền còn lại cố gắng đẻ ra Hạ Dư Úc, mang đến trước mặt Hạ Kha, vốn nghĩ bản thân đã có cầu thang để bay xa, không ngờ Hạ Kha không nói gì, nhẹ nhành ôm đứa bé vào lòng nói:
''Thật giống tôi.''
Cô ta liền phụ hoạ gật đầu, thao thao bất tuyệt kể lại những gì mình phải trải qua khi mang thai bé, nói ra người đứng sau. Song, hi vọng hắn chấp thuận và cưới cô ta.
Khi đó hắn chỉ mỉm cười, sau đó bế bé xoay vào nhà để lại cô ta bị bảo vệ lôi, trong miệng không ngừng gào thét cầu xin.
Cứ vậy, không ai biết đứa bé kia là do ai sinh ra mà chỉ biết rằng đó là con ruột của Hạ Kha. Nhiều người mang tâm tình hóng hớt tò mò cho người đi điều tra, kết quả nhận lại chính là nửa gia sản của mình, một hai lần sau đó không ai dám tra, cũng không dám to gan hỏi hắn.
Đến khi bé đã cứng cáp, hắn mang bé chuyển ra ngoài với hai bảo mẫu, một người mới thuê và người còn lại chính là Lưu Mẫn. Hắn vì quá bận bịu nên trong một năm chẳng về nhà đến mấy lần, cũng không nhận ra sự khác thường của đứa Bé 1 tuổi, mãi cho đến khi có đoạn thời gian hắn nghỉ một tuần, đứa nhỏ bụ bẫm ngày nào giờ lại gầy nhom, ánh mắt thờ ơ nhìn hắn như người lạ, nổi bất an dâng lên, hắn vội lắp đặt camera muốn xem trong nhà rốt cuộc có chuyện gì.
Lại phát hiện người bảo mẫu mới tới kia lại dám đánh đập con hắn, bắt con hắn nhịn ăn, ngày ngày tra tấn tinh thần bé bằng những lời thô tục.
Hắn không nghĩ nhiều liền đuổi bà ta đi, cho bà ta nếm thử mùi vị khi chọc giận hắn, nói với bên ngoài tinh thần của bà ta có vấn đề nên được đưa tới bệnh viện tâm thần, dưới sự dám sát của hắn, bà ta thật sự đã điên.
Giải quyết được bà ta rồi nhưng bé vẫn chẳng khá lên chút nào, ngoại trừ mập lên một chút, không còn sợ hãi khi gặp hắn, cũng chủ động để hắn bế, luôn nhìn hắn khi hắn đi làm về.
Mãi tới hôm nay, khi Giang Thư Vũ chuyển vào, trở thành vợ hợp pháp của hắn, hắn mới nhận ra sự nông cạn về vấn đề tự bế của con trai mình, hắn nhận ra sự quan tâm của mình dành cho bé quá mức nhỏ, nhỏ đến mức một người lạ mới quen cũng khiến bé tin tưởng hơn cả baba của mình. Hắn không dám nghĩ tới nếu không có Giang Thư Vũ liệu con trai mình sẽ chịu bao nhiêu sự tra tấn và dày vò nữa đây, tất cả quá mức đáng sợ với một đứa nhỏ.
Có lẽ bé đã tuyệt vọng từ khi ba nó không nhận ra ánh mắt cầu cứu của mình. Hắn là một người ba tồi tệ, hắn có thể trong một ngày kiếm cả trăm tỷ nhưng lại không thể trong một ngày phát hiện ra con trai mình bị đánh đập khi dễ.
''Là baba sai, con có thể tha thứ cho baba được không?'' Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm bé, giọng khàn khàn hỏi bé.
Để hắn thất vọng rồi, bé không trả lời hắn, cũng không có ý gật đầu, khuôn mặt chỉ trắng bệch tới sợ hãi nhìn hắn lại không dám vùng ra.
''Anh có biết cái bộ mặt của mình có thể doạ cho con nít nhảy cẫng lên không? Đừng nói tới việc tha thứ cho anh, có khi bé còn sợ hãi xem anh như người xấu cũng nên.''
Anh từ trong bếp đi ra nhìn hắn vụng về cố gắng dỗ bé lại khiến bé sợ hãi hơn chỉ có thể bất lực lên tiếng.
''Vậy bây giờ tôi phải làm sao?'' Hắn nghe anh nói vậy thì không khỏi sửng sốt, tay đang ôm chặt bé cũng nới lỏng ra để bé chạy về phía anh.
''Làm sao tôi biết?''
Anh quả thật không thể giải đáp nổi, anh chưa từng có con, cũng chưa từng chăm con nít thì biết gì mà dỗ ngọt chứ, bây giờ lần đầu tiên chăm con nít thì bé mắc phải chứng tự bế.
''Được rồi chúng ta đi ăn cơm, tối anh còn việc để giải quyết mà đúng không?''
Liếc hắn một cái rồi vui vẻ dắt bé đi, lại kéo chiếc ghế ra ý bảo bé ngồi xuống, nhưng bé lại lắc đầu.
''Sao vậy? Con không muốn sao?''
Bé lại lắc đầu. Anh cũng không hiểu nổi, chỉ có thể dọn thức ăn rồi bới cơm, như buổi trưa anh xé nhỏ thịt thì bây giờ ăn cá nên ngồi lọc xương rồi trộn với cơm cho bé.
Thấy anh đã ngồi xuống ghế, bé lon ton đi tới bên cạnh, ánh mắt hiếm khi linh động nhìn anh.
Giang Thư Vũ cũng ngờ ngợ ra, cúi xuống bế bé đặt vào lòng mình.
''Con muốn như này sao?''
Thấy anh hiểu ý của mình, bé mặc dù không cười nhưng đặc biệt gật đầu một cái thật mạnh.
Lần này bé không cần anh đút cơm nữa mà ngoan ngoãn tự xúc ăn đến ngoan. Không khí giữa anh và bé vô cùng hài hoà, lâu lâu anh lại gắp cho bé miếng trứng, bé cũng ngoan ngoãn ăn. Hạ Kha nhìn mà chỉ có thể trầm mặc, vừa thấy đau lòng, vừa thấy vui lại cảm thấy sót không tả nổi. Chỉ có thể âm thầm thở dài.