Đối với câu hỏi của anh, Hạ Kha không trả lời, vờ như công việc vẫn đang dở dang mà tiếp tục bấm laptop.
Anh nhếch nhẹ đôi môi đang mím lại tránh cho cười thành tiếng. Đối với việc hắn về sớm hơn dự liệu như vậy, anh cũng đoán được kha khá. Chắc hẳn hắn lo lắng anh sẽ bất mãn mà làm gì Hạ Dư Úc, nhưng không ngờ bé lại còn bám anh hơn cả hắn.
Nếu có bất mãn thì có lẽ nên nói nguyên chủ nhưng anh là tự nguyện, một phần vì lo sợ nếu bản thân từ chối hợp đồng cùng yêu cầu kết hôn của Hạ Kha, hắn sẽ phanh thây mình, một phần vì thấy tội bé, chỉ là một nhân vật nhỏ sinh ra để làm màu tôn lên cái cốt truyện vớ vẩn của tác giả. Việc ghét anh mà sẵn sàng viết ra một bộ truyện phát tiết kì thực anh cũng không có cảm giác gì bởi vì nó chỉ là hư cấu nhưng anh lại thấy thương Hạ Dư Úc, bé là một nhân vật không quan trọng có thể lược bỏ đi trong truyện nhưng tác giả lại cố tình để bé bị chịu hành hạ suốt năm năm, đã vậy dưới ngòi bút tác giả còn miêu tả chi tiết rõ ràng từng chữ. Đến khi truyện kết thúc, người hạnh phúc là công thụ chính, mặc dù bé đã thoát khỏi tự bế nhưng ký ức lại ăn sâu vào máu, để lại cho bé từng cơn ác mộng.
Liếc thấy anh vẫn đang nhìn mình, hắn có chút mất tự nhiên mà ho vài cái, lại nhìn về phía bé đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Giang Thư Vũ nhìn mình, đây là lần đầu tiên sau hơn một năm hắn có thể thấy một người có thể bế con trai mình mà nó không hề chống cự, hơn nữa khi đặt bé vào lòng hắn, ánh mắt của bé còn toát lên vẻ lưu luyến không muốn.
Nhìn thấy con trai chống cự không muốn cho hắn bế, Hạ Kha đau lòng không thôi, trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt vậy, đau đến không thở nổi.
Khuôn mặt bé trắng bệch khi anh đưa bé cho hắn, ánh mắt toát lên sợ hãi và chống cự, hai tay liều mạng vùng vẫy hướng về phía Giang Thư Vũ cầu cứu. Anh không đành lòng liền ôm bé trở lại, vỗ nhẹ lưng an ủi bé, khi này bé mới dám buông lỏng, bàn tay nhỏ xíu bụ bẫm víu chặt lấy áo anh.
''Anh làm ba kiểu gì thế? Nếu bé chống cự tôi thì tôi còn hiểu, nhưng anh là baba nó đấy.'' Giang Thư Vũ vừa kinh ngạc vừa hoang mang hỏi.
Rõ ràng trong truyện miêu tả Hạ Kha rất yêu con của mình, yêu đến mức trả thù từng người đã khiến con trai của mình trầm cảm mà, tại sao bây giờ bé lại chống cự hắn, một mực muốn người mới quen một ngày như anh bế chứ.
Không chỉ riêng anh bất ngờ mà đến cả hắn cũng bất ngờ không kém. Mặc dù hắn về nhà rất ít nhưng có bảo mẫu chăm sóc cho con hắn cũng yên tâm, khi về nhà, chỉ cần hắn giơ tay bé đều sẽ chủ động vào vòng tay hắn, dù khuôn mặt thờ ơ đờ đẫn nhưng sẽ không chống cự, bây giờ như này là sao? Hắn mang một nỗi nghi hoặc, lo lắng và bất an nhìn bé nằm trong lồng ngực anh hai mắt nhắm chặt, tay còn nắm áo anh không buông.
Tại sao vậy?
Một vị tổng tài luôn khiến người khác kiêng dè và nể phục, luôn mang tới cho người khác một áp lực vô hình giờ lại toát ra vẻ yếu đuối sợ hãi khi đối mặt với sự chống cự của con trai mình.
''Này.'' Giang Thư Vũ đột nhiên lên tiếng, kéo sự chú ý của hắn.
''Bảo mẫu đó là ai?''
"Bảo mẫu? Ý em là cô Lưu Mẫn? Bà ấy là giúp việc ở nhà cũ, đã chăm sóc cho bé con hơn hai năm, tôi rất tin tưởng vào bà ấy... Khoan đã nào, ý em là... '' Hắn nhíu mày nhìn anh.
''Nếu tôi nói bà ta không giống như anh nói thì sao?'' Anh bình thản đón nhận ánh mắt của hắn.
Hắn không đáp ngay, Lưu Mẫn là người giúp việc hắn mang từ nhà cũ Hạ gia về chăm sóc cho bé, hắn đã chứng kiến sự ân cần và dỗ dành của bà dành cho bé, mà Giang Thư Vũ hắn chỉ mới biết cách đây hai ngày, cũng mới gặp mặt trực tiếp lần thứ hai đã vội vã kết hôn, lẽ ra hắn sẽ không suy nghĩ mà sẽ chọn tin tưởng Lưu Mẫn nhưng hiện tại Hạ Dư Úc lại tin tưởng anh, thà tìm kiếm sự bảo vệ của một người mới gặp chứ không phải người ba là hắn.
Nhưng việc này lại làm hắn chợt nhớ ra một việc, bé luôn giữ một khoảng cách khi đứng gần bà ta, tay sẽ nắm chặt áo nhìn hắn. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ sự việc đơn giản như nhớ hắn nhưng không thể nói, nếu đoán không lầm, ánh mắt bé mỗi lần nhìn hắn chính là ánh mắt mong được giúp đỡ.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh xuống nhìn anh: ''Em có chứng cứ không? Tôi không tin những gì mình chưa thấy.''
Tất cả chỉ mới là phỏng đoán cùng phân tích của hắn, tất cả vẫn chưa có chứng cứ. Nhưng anh lại mỉm cười một cái, ngồi xuống sopha cạnh hắn, nhẹ nhàng xoa lưng bé.
''Con xem, bây giờ chú rất muốn sự trợ giúp của con, con không cần trả lời, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu với câu hỏi của baba con được không? Nếu không chú sẽ bị hiểu lầm và không ở với con được nữa, chú sẽ bị đuổi đi, con sẽ buồn đúng không? Chú cũng không nỡ xa con đâu.''
Hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn anh rồi nhìn bé.
Nghe anh nói vậy, bé giật mình ngước lên, bối rối và sợ hãi nhìn hắn, đầu lắc liên tục nhìn hắn như thể đang cầu xin hắn đừng đuổi anh đi vậy.
Nén kinh ngạc trên mặt, hắn đè giọng hỏi bé:
''Con chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi, baba hỏi con... Có phải cô Lưu đã làm gì con không?''
Bé chần chờ một lúc, lưỡng lự không lắc hay gật đầu.
Anh an ủi: "Đừng lo lắng, chú sẽ bảo vệ con được chứ?''
Nghe vậy bé mới yên tâm gật nhẹ đầu, sau đó nhắm chặt mắt lại, cơ thể run rẩy dữ dội.
Hành động này của bé chứng minh phỏng đoán của hắn là chính xác, hắn không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, hắn cảm thấy xấu hổ, tức giận với chính mình, nếu hắn để ý bé hơn thì sẽ không có chuyện này xảy ra.
Mặc kệ bé vùng vẫy, hắn ôm chặt bé vào lòng, đôi mắt như bị thiêu đốt, cứ nóng dần lên, hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên trán bé, giọng khàn khàn nói: ''Baba xin lỗi, xin lỗi,... đừng sợ, đừng sợ,... ''
Lời nói cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi bé cảm thấy như có nước ấm rơi xuống mặt mình mới mở mắt ra nhìn. Bé bối rối nhìn hắn khóc, Không biết làm thế nào, chỉ có thể ngồi im trong lòng nhìn hắn khóc.
Anh cũng bất ngờ không kém, hắn thế mà lại khóc, anh không có tâm tư quan tâm hắn hối hận đến nhường nào mà chỉ lo mình thấy cảnh hắn tỏ ra yếu đuối thế này liệu có bị diệt khẩu hay không.