Cả Minh Hà và Thẩm Dịch vừa thoát ra khỏi căn phòng, nhưng chưa kịp thở phào thì một loạt tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang lên. Bọn người của Triệu Khang đã đuổi theo sát nút.
"Chúng ta không thể cứ chạy mãi!" Minh Hà nghiến răng, tay vẫn nắm chặt khẩu súng.
Tham Dich quay dau lai, anh mat sac ben nhin luet qua nhung ke dang ap sat. "Neu phai doi da, thi hay chon vi
trí có lợi."
Hành lang dài hun hút, ánh đèn nhp nháy khiến mọi thứ càng thêm căng thẳng. C hai chạy đến một khúc rẽ, nơi có một căn phòng trống. Thẩm Dịch kéo Minh Hà vào, cánh cửa lập tức được khóa chặt lại.
Tiếng đập cửa ẩm ầm vang lên ngay sau đó. Minh Hà và Thẩm Dịch nhanh chóng tìm vị trí ẩn nấp.
"Lối này không phải là cách thoát lâu dài, chúng ta cần tìm lối ra khác," Thẩm Dịch thì thầm, ánh mắt quét nhanh xung quanh.
Minh Hà gật đầu. "Cửa sổ kia! Chúng ta có thể leo ra ngoài."
Nhưng khi cô vừa nói xong, cánh cửa đã bị đạp mạnh, bật tung ra. Một nhóm người xông vào, súng trong tay nhắm thẳng về phía họ.
"Cô đi trước!" Thẩm Dịch hét lên, tay anh bóp cò, bắn hạ hai tên đầu tiên lao vào.
"Không, cùng đi!" Minh Hà không chịu rời đi một mình.
Tiếng súng vang lên dồn dập trong không gian chật hẹp. Thẩm Dịch và Minh Hà phối hợp ăn ý, mỗi người xử lý một hướng. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, họ dần bị ép sát.
Khi tình hình trở nên tuyệt vọng, từ bên ngoài vang lên tiếng xe lao đến và tiếng súng nổ loạn xạ. Những tên địch phía ngoài đột ngột phân tán.
Thẩm Dịch cau mày, nghiêng người nhìn qua cửa sổ. Một chiếc xe SUV màu đen lao thẳng vào sân, cửa xe bật mở.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ loa ngoài của xe. "Minh Hà! Lên xe!"
"Ba mẹ tôi!" Minh Hà thốt lên, nhận ra giọng nói đó.
Không cần do dự, cô nhanh chóng lao ra cửa sổ, Thẩm Dịch theo sát phía sau.
Hai người lao ra ngoài, rơi xuống thảm cỏ phía dưới. Những tên địch nhận ra và lập tức đổi hướng, chạy về phía họ. Nhưng đúng lúc này, một loạt đạn từ trên xe bắn ra, chặn đứng sự truy đuổi.
Minh Hà và Thẩm Dịch lao vào xe. Cửa xe vừa đóng lại, tài xế nhấn ga, chiếc SUV phóng đi với tốc độ kinh hoàng.
"Con có sao không?" Mẹ của Minh Hà, Tần Nguyệt, nắm lấy tay cô, ánh mắt lo lắng.
"Con ổn, nhưng vẫn chưa xong đâu," Minh Hà trả lời, thở gấp.
Thẩm Dịch ngồi im lặng, mắt nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu. Một đoàn xe đang bám theo sát nút.
"Chúng ta chưa thoát được đâu. Họ đang đuổi theo," anh trầm giọng nói.
"Để tôi lái." Thẩm Dịch nói, đổi chỗ với tài xế. Anh nắm lấy vô lăng, điều khiển xe với kỹ năng điêu luyện.
Minh Hà ngồi ghế phụ, súng sẵn sàng trên tay. "Ba mẹ, giữ chặt!"
Đoàn xe phía sau rút ngắn khoảng cách. Một chiếc xe của đối thủ lao lên, cố ép chiếc SUV ra khỏi đường.
"Chúng không chịu bỏ cuộc." Tần Nguyệt siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh.
Minh Hà bật cửa sổ, ngắm bắn vào lốp xe của đối thủ. Một phát trúng mục tiêu, chiếc xe đó mất lái và lao xuống rãnh bên đường.
Nhưng vẫn còn ba chiếc khác bám sát phía sau.
Khi chiếc xe của họ tiến đến một đoạn đường hẹp, Thẩm Dịch nhận ra một đống đá lớn chắn ngang đường. Đây rõ ràng là một cái bẫy được chuẩn bị sẵn.
"Giữ chặt!" Anh hét lên, tăng tốc lao thẳng về phía đống đá.
"Anh điên rồi à?!" Minh Hà hét lên.
Nhưng trước khi chiếc xe đâm vào, Thẩm Dịch đột ngột đánh lái, trượt qua khe hẹp bên cạnh.
Ba chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, lần lượt đâm sầm vào đống đá. Tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bùng lên phía sau.
Chiếc SUV tiếp tục lao đi, rời xa hiện trường hỗn loạn. Không gian bên trong xe chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc.
"Chúng ta an toàn rồi... tạm thời," Thẩm Dịch nói, ánh mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước.
Minh Hà quay sang nhìn ba mẹ, ánh mắt cô đầy cảm xúc lẫn lộn. "Con xin lỗi... vì đã kéo ba mẹ vào chuyện này."
"Chỉ cần con an toàn, mọi thứ đều đáng giá," Tần Nguyệt nhẹ nhàng nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhưng sâu thằm trong lòng họ, cả Minh Hà và Thẩm Dịch đều hiểu, trận chiến này vẫn còn lâu mới kết thúc.