Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal

Chương 80: chương 80



Tòa nhà bỏ hoang sau vụ bắt giữ Hạ Vũ nhanh chóng bị phong tỏa. Lực lượng cứu hộ, đội hình cảnh và người của gia tộc Thẩm hoạt động không ngừng nghỉ để dọn dẹp hiện trường. Tuy nhiên, không khí nơi đây vẫn nặng nề như chính bí ẩn đang bao trùm lên mọi thứ.

Minh Hà đứng dựa vào xe, mắt nhìn ánh bình minh mờ ảo phía chân trời. Nhưng trong lòng cô, chẳng có chút yên bình nào.

"Minh Hà."

Thẩm Dịch xuất hiện từ phía sau, trên tay cầm một tập hồ sơ. Anh bước đến, ánh mắt sắc bén như thường lệ.

"Có gì đó không ổn."

Minh Hà liếc nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt. "Không phải rõ ràng từ đầu sao? Hạ Vũ chỉ là quân cờ, nhưng chúng ta vẫn chưa biết ai mới là người chơi cờ."

Thẩm Dịch không đáp, chỉ lật mở tập hồ sơ. "Đây là những tài liệu thu thập được từ Hạ Vũ. Một số liên lạc, giao dịch và... cả hình ảnh."

Minh Hà cúi xuống, lướt qua từng tờ giấy. Đến khi dừng lại ở một bức ảnh, đôi mắt cô co lại.

"Là hắn!"

Trong bức ảnh, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc lạnh. Hắn ta đứng trong một bữa tiệc sang trọng, nhưng rõ ràng không phải là một vị khách bình thường.

"Hắn là ai?"

"Triệu Khang," Thẩm Dịch nói, giọng lạnh lùng. "Một nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh chợ đen, chuyên buôn bán thông tin và vũ khí. Cũng là người từng xuất hiện trong danh sách đen của gia tộc Thẩm."

"Vậy hắn và Hạ Vũ có quan hệ thế nào?" Minh Hà hỏi, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ.

"Đó là thứ chúng ta cần tìm hiểu."

Khi cuộc điều tra tiếp tục, Minh Hà nhận ra không khí xung quanh dường như đang trở nên ngột ngạt hơn. Cô không phải là người dễ dàng bị hoang tưởng, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng, bóng tối vẫn chưa hoàn toàn bị xua tan.

Buổi tối hôm đó, khi mọi người đang rút dần khỏi hiện trường, Minh Hà lặng lẽ quay trở lại tòa nhà bỏ hoang.

"Cô định làm gì?"

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến cô khựng lại. Quay đầu, Minh Hà thấy Thẩm Dịch đang đứng ở lối vào, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.

"Tôi cần kiểm tra một lần nữa," cô đáp.

Thẩm Dịch không nói gì, chỉ bước đến bên cô. "Nếu cô muốn tự sát, ít nhất cũng nên kéo tôi theo. Đi thôi."

Minh Hà bật cười khẽ, không nói gì, bước tiếp vào trong.

Trong bóng tối của tòa nhà, họ phát hiện một căn phòng nhỏ bị khóa kín. Phải mất vài phút cố gắng, Thẩm Dịch mới phá được cánh cửa.

Bên trong, một màn hình máy tính vẫn còn sáng yếu ớt, dù toàn bộ thiết bị khác đã bị phá hủy. Trên màn hình, một chuỗi ký hiệu kỳ lạ hiện lên, nhưng khi Minh Hà chạm tay vào bàn phím, màn hình lập tức tắt ngúm.



"Cái gì thế này?" Minh Hà nhíu mày.

"Có vẻ như ai đó vẫn còn điều khiển từ xa," Thẩm Dịch đáp, nét mặt càng thêm nghiêm trọng.

Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên từ phía sau. Minh Hà và Thẩm Dịch đồng loạt quay lại, súng đã rút ra.

Một bóng người xuất hiện trong ánh sáng mờ.

"Hạ Vũ?" Minh Hà thốt lên, đôi mắt mở to.

Nhưng không, người trước mặt họ không phải Hạ Vũ. Đó là một người đàn ông với khuôn mặt quen thuộc.

"Triệu Khang..." Thẩm Dịch gẵn giọng.

Người đàn ông mỉm cười, bước ra khỏi bóng tối. "Tôi đã chờ các người."

Không gian trong căn phòng trở nên ngột ngạt. Triệu Khang đứng đó, tay chắp sau lưng, vẻ mặt tự tin nhưng ẩn chứa nguy hiểm.

Minh Hà và Thẩm Dịch không rời mắt khỏi hắn, súng đã sẵn sàng trên tay.

"Ông đã đứng sau tất cả, đúng không?" Minh Hà hỏi, giọng cô lạnh như băng.

Triệu Khang cười nhạt. "Các người thông minh hơn ta nghĩ. Nhưng tiếc rằng, đến đây cũng chỉ là đường cụt."

Thấm Dịch lặng lẽ quan sát xung quanh, trong đầu nhanh chóng lập ra kế hoạch. Anh nhận ra căn phòng này không chỉ đơn thuần là một nơi để dụ họ đến. Có thể có những cạm bẫy mà họ chưa lường trước.

"Ông không nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới đây mà không chuẩn bị gì chứ?" Thẩm Dịch bình thản nói, ánh mắt nhìn thắng vào Triệu Khang.

Triệu Khang nhếch mép. "Chuẩn bị? Để làm gì? Nếu các người có kế hoạch, thì cũng muộn rồi."

Vừa dứt lời, ánh đèn trong phòng chớp tắt, và ngay sau đó, toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối.

"Cẩn thận!" Thẩm Dịch quát nhỏ, kéo Minh Hà sát vào mình.

Tiếng bước chân vang lên từ mọi phía. Cả hai nhanh chóng quay lưng về nhau, súng hướng ra ngoài. Họ biết những người của Triệu Khang đã bao vây từ lâu, chỉ chờ thời điểm này để ra tay.

Bóng tối xung quanh không chỉ là rào cản, mà còn là lợi thế cho đối thủ. Tiếng súng bất ngờ vang lên từ phía bên trái. Minh Hà nhanh chóng đáp trả, nhưng không có thời gian để xác định trúng mục tiêu hay không.

"Ra ngoài!" Thẩm Dịch hét, tay anh kéo Minh Hà chạy về phía lối cửa duy nhất.

Nhưng cánh cửa đã bị khóa. Triệu Khang và người của hắn rõ ràng đã chuẩn bị chu đáo, không để lại bất kỳ lối thoát nào.

Tiếng cười lạnh của Triệu Khang vang lên trong bóng tối. "Các người nghĩ có thể thoát được ư? Đây là sân chơi của ta."



Minh Hà nghiến răng, ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm. "Thẩm Dịch, giữ chân chúng. Tôi sẽ tìm cách mở cửa."

"Không! Tôi sẽ làm. Cô yểm trợ."

Cả hai không có thời gian tranh cãi thêm. Minh Hà nhanh chóng tìm nơi trú ẩn, tay cô không ngừng bóp cò, giữ cho đối thủ không dám tiếp cận.

Giữa những tiếng súng hỗn loạn, bóng dáng Triệu Khang xuất hiện trong tầm mắt Minh Hà. Hắn không hề trốn chạy, mà bước chậm rãi như đang tận hưởng màn kịch do mình tạo ra.

"Đồ điên!" Minh Hà nghiến răng, nhắm thẳng súng vào hắn.

Nhưng trước khi cô kịp bóp cò, một bóng đen khác lao ra chắn trước mặt hắn. Minh Hà nhìn kỹ, tim cô khẽ siết lại.

"Hạ Vũ?"

Hạ Vũ, với đôi mắt đỏ ngầu, không còn là người mà Minh Hà từng biết. Anh ta giương súng lên, nhắm thẳng về phía cô.

"Không thể nào.." Minh Hà lẩm bẩm, lòng cô rối loạn.

"Minh Hà, cẩn thận!" Thấm Dịch hét lên, lao tới kéo cô tránh khỏi viên đạn vừa bay đến.

"Chúng ta không có thời gian để ngạc nhiên!" Thẩm Dịch quát, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Hạ Vũ.

Minh Hà hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Nếu Hạ Vũ đã chọn con đường này, tôi không cần mềm lòng nữa."

"Cô chắc chứ?" Thẩm Dịch hỏi, giọng anh trầm xuống

"Chắc chắn."

Cô nghiến răng, đổi băng đạn mới, nhắm súng vào Hạ Vũ. Nhưng lần này, cô không nhắm bắn chết, mà chỉ muốn vô hiệu hóa hắn.

Thẩm Dịch tiếp tục cố gắng phá cửa. Trong khi đó, Minh Hà cần thận giữ khoảng cách với Hạ Vũ, tránh để hắn tiếp cận quá gần.

Cuối cùng, tiếng khóa cửa vang lên. Thẩm Dịch đạp mạnh, cánh cửa bật mở.

"Đi!" Anh hét lên.

Cả hai lao ra khỏi căn phòng, tiếng súng vẫn vang lên phía sau.

Khi ánh sáng bên ngoài tràn vào, Minh Hà quay lại nhìn lần cuối. Triệu Khang đứng ở cửa, nét mặt lạnh tanh.

"Cô sẽ không thoát mãi đâu, Minh Hà," hắn nói, giọng hắn như một lời nguyền rủa.

Minh Hà siết chặt nắm tay, ánh mắt cô đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ gặp lại."

Cánh cửa đóng sập, chặn lại mọi âm thanh phía sau. Nhưng cả Minh Hà và Thẩm Dịch đều biết, đây chỉ là khởi đầu cho một trận chiến khốc liệt hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv