Bầu không khí tại khu công nghiệp bỏ hoang đặc quánh sự nguy hiểm. Ánh đèn mờ nhạt từ những bóng đèn treo lơ lửng chỉ càng làm tôn lên cảm giác rợn người. Tiếng gió rít qua những khe hở, mang theo sự lạnh lẽo không chỉ từ thời tiết mà còn từ những âm mưu đang diễn ra.
Hạ Vũ đứng giữa đám người, đôi mắt trầm mặc. Xung quanh anh ta là những kẻ được thuê để thực hiện cuộc phục kích này. Bọn chúng đều mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh tanh, súng ống cầm chắc trong tay, sẵn sàng hành động khi có lệnh. Nhưng trong lòng Hạ Vũ, mọi thứ không còn yên ổn.
Phía xa, Minh Hà và Thẩm Dịch xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh như dao cắt. Hai người dường như đã đoán trước được tất cả. Họ bước vào khu vực nguy hiểm mà không có một chút e dè, như thể đã nắm rõ thế cờ từ lâu.
"Anh nghĩ bày trò này có thể gài bẫy chúng tôi sao?" Minh Hà cất giọng, lạnh lùng và đầy khinh thường.
Hạ Vũ cố gắng nở nụ cười, nhưng chỉ khiến khuôn mặt anh ta càng thêm méo mó. "Các người tưởng rằng mình luôn nắm mọi thứ trong tay, nhưng lần này, các người sẽ không thoát được."
Một cái phất tay nhẹ từ Hạ Vũ, lập tức đám người phục kích đứng lên từ những góc khuất. Tiếng lên đạn vang lên khô khốc, phá tan sự tĩnh lặng. Từng họng súng chĩa về phía Minh Hà và Thẩm Dịch.
"Vậy sao?" Thẩm Dịch chậm rãi lên tiếng, ánh mắt anh ta lướt qua đám người, không hề có chút hoảng loạn. "Anh nghĩ chỉ cần mấy tên này là đủ để cản chúng tôi?"
Hạ Vũ không trả lời. Anh ta chỉ nhìn Minh Hà và Thẩm Dịch, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Minh Hà nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo. "Chúng tôi đã chờ ngày này từ lâu, Hạ Vũ."
Ngay khi cô dứt lời, từ phía xa, tiếng động cơ xe máy vang lên. Những ánh đèn pha lóe lên từ nhiều hướng, rồi hàng loạt người mặc áo giáp lao vào khu vực. Đám phục kích của Hạ Vũ bất ngờ, không kịp trở tay. Những người đó là đội bảo vệ của Minh Hà và Thẩm Dịch, được bố trí kín kẽ, sẵn sàng phản công từ trước.
Hạ Vũ chết lặng. Anh ta chưa kịp ra lệnh cho thuộc hạ thì đã bị Thẩm Dịch áp sát. Một cú đấm thẳng vào mặt khiến anh ta loạng choạng, ngã nhào xuống đất. Đám phục kích thấy thế liền muốn ra tay, nhưng chưa kịp hành động đã bị đội của Minh Hà khống chế toàn bộ.
"Anh nghĩ mình có thể thắng sao?" Minh Hà bước tới, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm xuyên qua Hạ Vũ. "Phản bội chỉ dẫn anh đến thất bại mà thôi."
Hạ Vũ, nằm bất động trên đất, ngước nhìn Minh Hà và Thẩm Dịch. Anh ta định mở miệng nói gì đó, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Mọi thứ đã kết thúc. Sự phản bội của anh ta, âm mưu phục kích, tất cả đều trở thành trò cười trước sự chuẩn bị kỹ lưỡng của hai người họ.
"Cút đi, nếu anh còn muốn sống," Thẩm Dịch nói, giọng lạnh lẽo như băng. "Nhưng hãy nhớ, đây là lần cuối cùng."
Hạ Vũ, với khuôn mặt đầy thất bại, lặng lẽ rời đi, kéo theo những thuộc hạ còn lại. Khu công nghiệp trở lại yên tĩnh, nhưng Minh Hà và Thẩm Dịch không có vẻ gì là nhẹ nhõm.
"Cô ổn chứ?" Thẩm Dịch quay sang hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
"Tôi ổn," Minh Hà đáp, ánh mắt cô hướng về bóng dáng xa dần của Hạ Vũ. "Nhưng đây chỉ là bắt đầu. Chúng ta phải chuẩn bị cho những gì sẽ đến tiếp theo."
Trong bóng tối, Minh Hà và Thẩm Dịch đứng bên nhau, như hai chiến binh luôn sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách. Nhưng trong lòng họ, cảm giác về sự phản bội vẫn để lại một vết thương không dễ lành.