Sáng sớm hôm sau, cả căn cứ tràn ngập tiếng bước chân vội vã. Các thành viên nhanh chóng đóng gói thiết bị, tài liệu, và chuẩn bị di chuyển.
Minh Hà đứng trước màn hình lớn, đôi mắt chăm chú nhìn vào bản đồ thành phố. Cô đang đánh giá các địa điểm tiềm năng cho căn cứ mới.
"Có nơi nào phù hợp không?" Thẩm Dịch bước tới, cầm theo một ly cà phê nóng.
"Có vài nơi, nhưng không đủ kín đáo. Nếu chúng đã tìm ra chúng ta ở đây, thì chẳng có gì đảm bảo chúng không lần ra nơi mới," cô đáp, giọng trầm ngâm.
"Vậy chúng ta cần một nơi ngoài dự đoán của chúng," Thẩm Dịch nói, ánh mắt sắc lạnh.
Trong lúc cả đội đang tất bật, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại cổng căn cứ. Hạ Vũ bước vào, khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại ánh lên sự khẩn trương.
"Lại gặp anh ở đây," Minh Hà nói, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hạ Vũ nhún vai, nhìn lướt qua căn cứ đang được dọn dẹp. "Cô nghĩ rằng tôi sẽ để các người đối mặt với bọn chúng một mình sao? Đừng quên, tôi cũng có món nợ phải thanh toán."
Thẩm Dịch liếc nhìn Hạ Vũ, không nói gì. Anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này, nhưng rõ ràng Hạ Vũ không phải là một kẻ đơn giản.
"Anh có thông tin gì không?" Minh Hà hỏi.
"Bọn chúng đã cử người chặn đầu ở phía Nam. Nếu các người di chuyển theo lộ trình cũ, chắc chắn sẽ bị bắt," Hạ Vũ đáp, ánh mắt nghiêm trọng
"Vậy anh có gợi ý gì?" Thẩm Dịch lên tiếng, giọng điềm tĩnh.
Hạ Vũ cười nhạt. "Đi theo tôi. Tôi biết một lối đi an toàn, nhưng hơi... nguy hiểm một chút.
Cả đội nhanh chóng rời căn cứ, di chuyển bằng ba chiếc xe tải nhỏ để tránh bị chú ý. Minh Hà, Thẩm Dịch và Hạ Vũ ở cùng một xe, giữ toàn bộ dữ liệu quan trọng.
Chiếc xe băng qua những con đường hẻo lánh, đi sâu vào khu vực ít người qua lại. Trong xe, bầu không khí khá im
lang.
"Anh thật sự tin tưởng chúng ta sao?" Minh Hà bất ngờ hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Vũ.
"Không hẳn. Nhưng tôi biết mình cần các người để kết thúc chuyện này," Hạ Vũ đáp, nụ cười mỉm đầy ẩn ý.
Thẩm Dịch liếc nhìn qua gương chiếu hậu. "Vậy thì tốt nhất là đừng phản bội niềm tin mong manh này."
Hạ Vũ không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi.
Không lâu sau, một chiếc SUV đen xuất hiện, bám sát phía sau xe của họ.
"Chúng tìm thấy chúng ta rồi!" Hạ Vũ nói, giọng căng thẳng.
"Cứ giữ vững tay lái. Tôi sẽ xử lý," Minh Hà lạnh lùng đáp, tay với lấy khẩu súng bên hông.
Hạ Vũ nhướn mày nhìn cô. "Tôi không biết cô cũng chơi súng giỏi thế."
"Chưa từng nghe câu 'nữ cường' sao?" Minh Hà nheo mắt, nhắm thẳng vào lốp xe SUV.
Pằng!
Một lốp xe nổ tung, chiếc SUV chao đảo nhưng vẫn không dừng lại.
"Để tôi," Hạ Vũ nói, cầm lấy khẩu súng khác từ cốp xe. Anh nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhắm thẳng vào động cơ của chiếc SUV.
Pằng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc SUV lập tức bốc khói và dừng lại giữa đường.
"Giỏi đấy," Thẩm Dịch nói, giọng không giấu được chút tán thưởng.
"Cảm ơn, tôi biết," Hạ Vũ đáp, vẻ mặt tỉnh bơ.
Khi họ đến được khu công nghiệp bỏ hoang, cả ba bước xuống xe và phát hiện một nhóm người lạ mặt đã chờ sẵn.
"Chúng ta bị gài bẫy rồi," Thẩm Dịch nói, tay siết chặt khẩu súng.
Người đàn ông đứng đầu nhóm địch bước ra, cười nhạt. "Không ngờ các người nhanh tay thật. Nhưng lần này, không ai trong các người thoát được.