Nhưng mà có vài người xem nhìn kĩ lại không thấy có dây cáp!
Đám fans ca nhạc ở hàng trước nghị luận ầm ĩ.
“Mọi người có nhìn thấy dây cáp không? Chẳng lẽ là tôi hoa mắt? Tôi không nhìn thấy dây cáp!”
“Tôi cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ kỹ thuật bây giờ đã tốt đến mức độ này rồi sao? Phát minh ra cả dây cáp tàng hình?”
“Có lẽ là do ánh đèn!”
Lúc đám fans đang bàn tán, Tô Hâm Dao mới sợ hãi giật mình tỉnh lại, phát hiện ra Trần Hạo đang ôm mình kiểu công chúa đứng ở chính giữa sân khấu thì biết buổi hòa nhạc bị phá hỏng rồi.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi là sự cố sân khấu nghiêm trọng, một khi việc này lan truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn với danh tiếng của cô ta!
Làm sao bây giờ? Đầu óc Tô Hâm Dao trống rỗng, không biết làm sao cả.
Dưới sân khấu, người đại diện Phương Đình gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, thấy Tô Hâm Dao ngây người, lập tức hô lên với Trần Hạo: “Mau nghĩ cách cứu nguy đi!”
Trong chớp mắt, rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu anh.
Buổi hòa nhạc của Tô Hâm Dao mà thất bại, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn với danh tiếng của cô ta.
Bây giờ là thời đại của truyền thông, nếu để mấy anh hùng bàn phím trốn ở phía sau màn hình biết được chuyện này, chắc chắn sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, nước bọt cũng có thể dìm chết Tô Hâm Dao.
Mà nếu danh tiếng của cô ta bị ảnh hưởng, ắt sẽ liên lụy đến Cửu Khúc!
Nghĩ rõ ràng những điều này, một giây sau Trần Hạo đã nhập vai, trên mặt anh hiện ra nụ cười mê người, nhẹ nhàng buông Tô Hâm Dao xuống, lặng lẽ cầm lấy micro cách đó nửa mét, khí chất cả người đã biến đổi cực lớn.
Trong chớp mắt, Trần Hạo cứ như biến thành hoàng tử đẹp trai ở trong truyện cổ tích, từ lời nói đến hành động đều có vẻ nhã nhặn lịch sự.
Anh dịu dàng phong độ nói với Tô Hâm Dao: “Platon đã từng viết một bài thơ ngắn hai hàng: Em có nhìn thấy sao không, ngôi sao của tôi? Tôi nguyện làm bầu trời, có thể thấy được vô số em”.
Anh vừa dứt lời, người xem ở đây đều điên cả rồi.
Giọng nói của Trần Hạo trầm thấp lại tràn ngập từ tính, du dương bay bổng vào trong tai của mọi người, giống như tình nhân nỉ non, người yêu kêu gọi, rung động linh hồn!
Các fans nữ dưới sân khấu lúc này đều trở nên say mê, trong nháy mắt đã bị người đàn ông thâm tình trên sân khấu mê hoặc!
Sau đó, anh đi đến chỗ đàn dương cầm, nhã nhặn cười một tiếng với Tô Hâm Dao: “Bài hát tiếp theo là dành cho tất cả mọi người!”
Ngón tay Trần Hạo nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, tiếng đàn du dương như nước chảy vang lên. Sau đó, anh cất tiếng, giọng hát mê người.
Cho dù những ngôi sao kia thay đổi vị trí, sao Bắc Cực vẫn ở chỗ cũ.
Khi người khác không hiểu, không tha thứ, thậm chí rời xa, có anh ở đây, em sẽ không lạc đường...
Trần Hạo nhẹ nhàng ngâm nga.
Ca khúc có cảm giác thể hiện rất mạnh, anh mở miệng dứt khoát, làm mọi người rung động.
Ngay cả Tô Hâm Dao bên cạnh cũng ngây ra, cô ta nhìn Trần Hạo, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ, những thứ bị phủ đầy bụi nhiều năm trong lòng cũng bị khuấy động.
Dàn nhạc phối hợp trình diễn ngẫu hứng, trong nháy mắt tiếng ca chinh phục tất cả mọi người.