Lúc này khu làm việc ở hậu trường đang rất hỗn loạn.
Người đại diện Phương Đình của Tô Hâm Dao nổi giận đùng đùng: “Tìm cho tôi! Không tìm thấy thì mấy người cút hết đi!”
Người bên ngoài cũng không dám thở mạnh, chỉ biết đi tìm.
Ngay lúc tổ công tác đang hỗn loạn như con ruồi không đầu, trong bộ đàm của Phương Đình vang lên một giọng nói: “Cô Phương, tìm thấy rồi!”
“Ở đâu?”, cô ta hỏi.
“Đang ở trên giàn dây cáp treo tầng hai sân khấu đây!”
Phương Đình nghe vậy thì mới nhẹ nhàng thở ra, cho người nhanh chóng đi xem tình hình.
Tiêu Nhất Phi cũng kéo Trần Hạo, nói: “Chúng ta cũng đi nhìn xem!”
Hai người đi theo nhân viên đến tầng hai.
Lúc này, âm nhạc trên sân khấu đã vang lên, đám fans ca nhạc reo hò ầm ĩ.
Hai bên mép sân khấu có xây giá thép, chuyên môn dùng để treo dây cáp, nhân viên đang khẩn trương kiểm tra cường độ dây cáp xem có vững chắc hay không.
Tô Hâm Dao thì ngơ ngác đứng bên trên giá thép, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Nhất Phi nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt mới thoáng thả lỏng một chút.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Lúc này, phía dưới sân khấu đã vang lên nhịp trống kịch liệt.
Nhân viên công tác nhắc nhở Tô Hâm Dao đang ngẩn người: “Cô Tô, tôi đã kiểm tra dây cáp rồi, tuyệt đối an toàn, cô có thể yên tâm nhảy, đừng sợ!”
Vốn dĩ nhân viên sợ cô ta khẩn trương, mới mở lời an ủi.
Không nghĩ tới, Tô Hâm Dao đang ngơ ngác sững sờ nghe vậy lại lao ra ngoài giá thép.
“Ê... Cô Tô, ý của tôi là chờ lát nữa, không phải bây giờ...”
Nhân viên công tác còn chưa dứt lời, cô ta đã bước hụt, lao xuống phía dưới sân khấu.
Tiêu Nhất Phi thét lên tại chỗ: “Hâm Dao...”
Nhân viên phụ trách điều chỉnh thử dây cáp ngây người trong phút chốc, rồi mới nhanh chóng đưa tay túm lấy, nhưng mà đã muộn!
Phương Đình đang cầm bộ đàm chỉ huy việc khác ở dưới sân khấu, nghe tiếng thì nhìn lên, vừa nhìn thấy này màn đã sợ ngây người. Mấy người trong dàn nhạc, nhân viên, cũng đều trợn tròn mắt.
Duy chỉ có tay trống đưa lưng về phía dây cáp là không nhìn thấy cảnh này, vẫn không dừng việc biểu diễn sôi động của mình.
Đám fans ca nhạc dưới sân khấu không biết rõ lắm, chỉ thấy một bóng đen rơi từ trên trời xuống, điên cuồng reo hò.
Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy xong rồi, Trần Hạo liền phi nhanh lên trên giá thép, nhảy vọt một cái, đuổi theo Tô Hâm Dao, nhanh đến mức làm cho người ta giận sôi.
Chỉ trong chốc lát, anh đã đuổi kịp Tô Hâm Dao, một tay ôm lấy cô ta, xoay bảy trăm hai mươi độ đẹp mắt trên không trung, hai chân đặt lên trên sân khấu bịch một tiếng, cảnh tượng này cực kì chấn động lòng người.
Dàn nhạc choáng váng, nhân viên công tác choáng váng, Phương Đình cũng choáng váng!
Một đám người nghĩ thầm, cái sân khấu hai tầng này cũng phải cao ít nhất bằng ba tầng bình thường! Ôm Tô Hâm Dao rơi xuống, thế mà tên này còn có thể đứng vững được, đây là người hay là quỷ vậy?
Đám fans ca nhạc đều chấn động ngây người, trong nháy mắt này, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mấy giây sau, tiếng reo hò vang lên như biển động. Ai nấy đều cảm thấy hình thức ra sân của Tô Hâm Dao trong buổi hòa nhạc này quá ngầu, thi nhau sợ hãi thán phục hiệu quả sân khấu quá tốt!