Trần Hạo tập mãi thành thói quen, đi theo phía sau cô trở về phòng ngủ, cũng không đặt chuyện Bạch Phi Nhi lạnh nhạt với mình vào trong lòng.
Nhưng anh không biết, đêm nay Bạch Phi Nhi thức rất khuya, trong đầu vẫn vang vọng tiếng hát của Trần Hạo lúc tối, đặc biệt là câu hát cuối cùng, cuộc đời này như một giấc mơ!
Cô không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc là anh đã trải qua những chuyện gì? Tại sao chỉ mới hơn hai mươi mà lại giống như đã sớm nếm trải hết đau thương?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Hạo dậy rất sớm, anh vào bếp nấu mỳ.
Đêm qua Bạch Phi Nhi ngủ không ngon, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện nên sáng nay thức dậy muộn hơn. Lúc cô xuống tầng, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Hạo từ trong phòng bếp đi ra, mỉm cười nhìn Bạch Phi Nhi đang đi xuống: ‘Bà xã! Em có muốn ăn mì không?”
Ban đầu, anh không có quá nhiều kỳ vọng vào câu trả lời của cô, thế nhưng ngoài dự đoán, Bạch Phi Nhi không trực tiếp rời đi, cũng không giả vờ như không nghe thấy giống mọi hôm, cô chậm rãi ngồi xuống bàn ăn rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Hạo đi xuống bếp bưng hai bát mì lên, một bát đặt trước mặt Bạch Phi Nhi, một bát để xuống chỗ của mình.
Bạch Phi Nhi ăn rất nhanh, ăn xong, cô nhìn thấy một vệt tương ớt bên khoé miệng Trần Hạo.
Trần Hạo nói: “Bà xã, sao em lại nhìn anh như thế? Có phải là càng nhìn càng thấy anh đẹp trai không, em cứ nói ra đi, để mãi trong lòng rất khó chịu!”
Bạch Phi Nhi hướng mắt lên trời, thầm nghĩ, tên này lấy đâu ra tự tin vậy?
“Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải đi làm!”
Trần Hạo nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười, anh cúi đầu nhanh chóng ăn mỳ thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là âm thanh thông báo của WeChat, hơn nữa lại còn vang lên liên tục ba hồi.
Bạch Phi Nhi khẽ nhíu mày, sau đó bình tĩnh đứng dậy: “Nếu anh có việc gì thì đi đi! Em đến công ty trước!”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại, Trần Hạo cười khổ nhìn về phía chiếc điện thoại, thầm nghĩ, là ai gửi tin nhắn không đúng lúc như vậy?
Vừa cầm điện thoại lên, anh tiếp tục cười khổ, là tin nhắn của Tiêu Nhất Phi, cả ba cái đều là cô ấy gửi.
Cục cưng! Hôm nay cậu có rảnh không?
Tôi cảm thấy cô đơn trống trải quá, thật lạnh lẽo!
Sau đó là một biểu tượng cầu an ủi.
Xem xong ba tin nhắn này, Trần Hạo mỉm cười lái xe rời khỏi nhà.
Rất nhanh, anh đã lái xe đến nhà máy dược phẩm Cửu Khúc.
Thời điểm Trần Hạo đến nhà máy dược phẩm Cửu Khúc, Tiêu Nhất Phi mang theo một số nhân viên đang giới thiệu Cửu Khúc với một nhóm người nào đó.
Thư ký nhìn thấy Trần Hạo liền vội vàng chạy đến: “Anh Trần, anh chờ một lát, tổng giám đốc Tiêu đang bận chút việc, cô ấy nói sẽ nhanh chóng đến đây!”
Trần Hạo hỏi: “Mấy người kia là ai?”
“A! Đó là lãnh đạo của các bệnh viện lớn đứng đầu tỉnh, còn có các lãnh đạo của các công ty y dược liên quan, chuyên gia dược phẩm, tổng giám đốc Tiêu đã đặc biệt mời bọn họ đến tham quan, Cửu Khúc sắp ra mắt sản phẩm trên thị trường, những người này hầu hết đều là khách hàng trong tương lai của chúng ta.