Thấy Bạch Phi Nhi vẫn còn đang sĩ diện, Giang Ngạo Tuyết mỉm cười giữ chặt cô: “Đi thôi chủ tịch, nếu như cô còn không đi, Trần Hạo sẽ thực sự bị đám phụ nữ điên cuồng kia ăn mất đấy, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp!”
Nghe Giang Ngạo Tuyết nói vậy, Bạch Phi Nhi cũng mượn cơ hội đó mà đi xuống.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đến bên ngoài KTV, còn chưa bước vào phòng, bọn họ đã nghe thấy tiếng hát của Trần Hạo truyền đến.
Giọng hát của anh tràn ngập từ tính, khiến cho đám phụ nữ xung quanh vô cùng say mê.
Bạch Phi Nhi có chút không vui, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ miên man thì trong nháy mắt đã bị âm thanh của Trần Hạo hấp dẫn.
Trần Hạo thấp giọng hát một bài hát của nước Hoa mà cô chưa bao giờ nghe qua, giai điệu đẹp đến mức khiến tâm hồn người ta run rẩy, âm thanh và giai điệu kết hợp hài hoà, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ!
Thoáng chốc, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đều đứng sững sờ ở ngoài cửa lắng nghe.
Bước vào con đường của cái tốt và cái xấu, ngắm nhìn thế giới ồn ào náo động.
Một mình đơn độc chiến đấu trên đấu trường, tôi chưa bao giờ để trái tim mình phải thất vọng.
Rong chơi khắp nơi trên thế giới, thiện ác đều là khoảng trống, tổn thương trong lòng không thể nào xóa nhòa.
Trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ trái chiều, nỗ lực làm việc tốt rồi tất cả cũng tan thành mây khói.
Cuộc đời này như một giấc mơ.
Cái buồn thảm, hiu hắt trong ca khúc được Trần Hạo thể hiện vô cùng rõ nét.
Anh giống như hoà mình vào ca từ để miêu tả nội tâm người kia.
Trong lúc ấy, hơi thở mạnh mẽ cường đại trên người anh biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự tự nhiên, phóng khoáng không thể nào kiềm chế được.
Ca khúc chậm rãi đến hồi cao trào, người dễ xúc động nhất là Trương Mạn không nhịn được mà khóc nức nở, cô ấy hoàn toàn bị bài hát tác động, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều thứ! Đôi mắt của đám người Lý Phần cũng có chút ửng đỏ!
Bên này, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết cũng im lặng lắng nghe, Giang Ngạo Tuyết nhìn bóng dáng của Trần Hạo thì thầm nói: “Chủ tịch! Cô có thật sự hiểu rõ Trần Hạo không? Rốt cuộc thì anh ta là người như thế nào?”
Bạch Phi Nhi cũng thổn thức, cô bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi anh khỏi bệnh!
Bản thân cô có thật sự hiểu rõ? Có thật sự biết được những gì anh đã phải trải qua trong quá khứ hay không? Bạch Phi Nhi tự hỏi.
Nghĩ vậy, Bạch Phi Nhi nhìn anh thật sâu, trong lòng thầm hỏi, Trần Hạo? Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Trong sự lưu luyến của mọi người, team building kết thúc, xe buýt đón mọi người trên đường quốc lộ rồi chạy thẳng về thủ đô, cách khu nghỉ dưỡng càng lúc càng xa.
Trên xe, có người mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng cũng có rất nhiều người lòng mang theo tâm sự.
Trần Hạo im lặng ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, anh nhớ đến quá khứ của mình, nhớ đến những chuyện mà bản thân đã phải trải qua.
Nhưng Trần Hạo không biết, giờ phút này, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đều ôm tâm tình phức tạp nhìn anh thật lâu.
Xe buýt đưa Trần Hạo và Bạch Phi Nhi về biệt thự trước, sau đó rời đi đưa những người khác về.
Sau khi về nhà, Bạch Phi Nhi vẫn lạnh nhạt với anh như trước, cô đi thẳng về phòng mình.