Nghe vậy, trong lòng John không nhịn được mà muốn lấy dao ra chém Mark. Đậu má, quán quân thế giới mà bị đánh cho sợ hãi đến mức này, tin tức này mà bị truyền ra ngoài thì không phải bị người ta chê cười hay sao?
“Nếu như anh muốn tự tìm đau khổ thì tôi đây sẽ để anh được như ý!”, John ngạo nghễ nói.
Nói xong, ba người đi đến trước tấm lưới, trong lòng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng Trần Hạo bị đánh như một con chó.
“Đồng đội của anh đâu?”, John hỏi.
“Đánh với các người chỉ là việc nhỏ như con kiến, một mình tôi là đủ rồi!”, Trần Hạo nói.
John tức giận đến mức bật cười, anh ta quyết định lát nữa sẽ đè Trần Hạo xuống rồi hung hăng chà xát trên mặt đất.
Ai ngờ, còn chưa đợi John nói tiếp thì Trần Hạo đã liếc mắt nhìn Mark và Rawson: “Hai người cũng lên đi! Cùng nhau chơi, chỉ cần bóng chạm đất là sẽ thua!”
Vài tên đội viên nước Mễ quay đầu nhìn nhau, sau đó ôm bụng cười lớn, bọn họ cảm thấy Trần Hạo quả thật rất ngu ngốc.
Finsen cười lạnh, hắn ta đứng ở sau cùng để phát bóng, vút! Quả bóng bay lên không trung, khi rơi xuống tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, quả bóng cách vị trí Trần Hạo đang đứng ngày càng xa, mắt thấy đối phương sắp mất điểm.
Ai ngờ, một bóng đen chợt lóe lên, Trần Hạo xuất hiện ngay phía trước quả bóng, dáng vẻ lười biếng, nhẹ nhàng đỡ lấy, quả bóng lập tức giống thú cưng, tiếp tục bay lên.
Ngay sau đó, bịch một tiếng, anh tự mình đệm bóng, rồi chạy lên trước tấm lưới, tiếp đó, nhảy lên không trung đập bóng!
Finsen sửng sốt, John cũng choáng váng, hai người đã bao giờ gặp qua yêu nghiệt giống như thế này đâu? Bọn họ cũng chỉ là quán quân bóng chuyền thế giới thôi mà, người đang đứng đối diện họ, chắc chắn là yêu quái.
Trong khi hai người kia còn đang kinh ngạc không thôi, thì Lucky ngay cả cơ hội để khiếp sợ cũng không có, hắn ta bị quả bóng trực tiếp đập trúng! Đau đến mức không nói nên lời.
Finsen nhìn thấy đồng đội bị như vậy, hắn ta giận dữ nói: “Cái đồ chết tiệt này…”
Ngay khi Finsen đang muốn chửi con mẹ nó thì Trần Hạo cũng không thèm để ý đến quy tắc, lập tức đánh một quả bóng về phía hắn ta, tốc độ không chỉ nhanh mà lực còn rất mạnh…
Vù! Finsen lập tức choáng váng, hắn ta chỉ có thể ngây ngốc nhìn quả bóng đang dần dần phóng đại trước mắt, thân thể nặng nề giống như bị đeo chì, không thể nào cử động được!
Bịch! Quả bóng đập mạnh vào mặt, dừng lại ở trên mặt Finsen vài giây rồi mới từ từ trượt xuống đất, giờ phút này, ở giữa khuôn mặt của hắn ta xuất hiện một vòng tròn, cũng chính là dấu vết của quả bóng lúc nãy để lại, đỏ bừng rất chói mắt, lỗ mũi lại càng thêm thê thảm, hai dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống!
Phản ứng tiếp theo của Finsen đó là lấy tay bịt mũi lại, nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa, quả thật là rất đau đớn! Đau đến mức không lời nào có thể diễn tả được!
Trong lòng John ngổn ngang cảm xúc, anh ta không dám khinh thường đối thủ nữa nữa, nhanh chóng bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Đáng tiếc, đối mặt với Trần Hạo, chống cự cũng vô ích!
Vù! Bịch! Trần Hạo tiếp tục phát bóng, quả bóng bay nhanh đến mức không thấy rõ hình dáng.
John trực tiếp ngây người, tuy rằng anh ta đã có vô số kinh nghiệm trong trận đấu, nhưng làm sao có thể đỡ được quả bóng mà bản thân còn không nhìn thấy rõ chứ!