Nhất thời, Mark xanh mặt! Anh ta lập tức ngồi xổm xuống đất không cử động được, vẻ mặt muốn bao nhiêu thú vị thì có bấy nhiêu!
Người vây xem phần lớn đều là phái nam nên có thể hiểu được cơn đau Mark đang phải chịu là thế nào.
Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi, ngay lập tức, xung quanh truyền tới tiếng hoan hô vang động!
Ai ngờ được, đội nghiệp dư này lại ghi điểm, còn là phát bóng ghi điểm nữa.
Lúc này, Ngô Thiến nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt cảm kích. Sao cô ấy lại không biết anh vừa trút giận thay mình được chứ?. Truyện Đông Phương
“Khốn kiếp… Anh chờ đó cho tôi! Lên đi!”, hồi lâu Mark mới khôi phục được, mặt lạnh lùng hô lên.
Trận đấu lại tiếp tục, nhưng Mark không ngờ tới, thứ chờ mình lại là cơn ác mộng.
Chỉ cần phát bóng, Trần Hạo không đánh vào mặt thì sẽ đánh vào điểm quan trọng trên người, chỉnh cho Mark và Rawson đau đớn không muốn sống nữa.
Mà lúc bọn họ phát bóng, anh sẽ lập tức biến thành siêu nhân, tiếp bóng, bắt bóng, đệm bóng, không gì là không thể, chạy khắp cả sân như bay. Mà ở đối diện, Mark và Rawson không tin vào mắt mình.
Kết thúc một ván, Rawson và Mark chỉ ghi được vẻn vẹn một điểm, mà điểm này còn là điểm ghi được do Trần Hạo phạm sai lầm ban đầu.
Bịch! Cuối cùng, khi quả bóng rơi xuống, Mark cảm thấy chán nản, còn tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Nhưng không ngờ, quả bóng đập mạnh xuống bãi cát rồi bật ngược lên trên, rơi thẳng vào trong tay một người đàn ông.
Sau đó, quả bóng chuyền giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng xoay tròn trên đầu ngón tay anh ta.
“Đội trưởng?”, nhìn thấy người vừa tới, Mark giống như gặp được cứu tinh, bên cạnh anh ta còn có thêm hai người cao lớn, thân hình vạm vỡ khác.
“Ai làm các cậu ra nông nỗi này?”, ban đầu, John vốn còn đang bày ra dáng vẻ đẹp trai, phong độ, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt sưng phù giống như đầu heo của Mark và Rawson đang nằm im không động đậy trên mặt đất, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Đồng đội của anh không biết cách làm người, thế nên tôi đã dạy dỗ bọn họ một chút?”
“Dạy đồng đội của tôi cách làm người? Anh mà cũng xứng sao?”, John kiêu ngạo nói.
Trần Hạo cười tủm tỉm đảo mắt nhìn ba người họ, anh thầm nghĩ, dù sao hôm nay cũng đã giả bộ thành người nổi bật rồi, vậy thì cứ chơi thật lớn đi.
“Cũng phải, dạy mấy người họ cách làm người là chuyện của bố mẹ bọn họ, hay là để tôi dạy đội của anh cách chơi bóng?”, Trần Hạo nói.
Nghe vậy, John và hai người đồng đội vừa mới đến là Finsen và Lucky lập tức cười lớn.
“Dạy đội chúng tôi cách chơi bóng, đầu tên này bị úng nước rồi hay sao, có biết chúng tôi là ai không vậy?”
“Đúng vậy, cái tên ngu ngốc này từ đâu nhảy ra thế!”
Trần Hạo mỉm cười: “Dạy dỗ cả một đám các người luôn, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi, mấy người cùng nhau lên đi!”
Nghe được lời nói của anh, John lại nở nụ cười, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường.
Ai ngờ Mark bỗng nhiên thốt lên một câu: “Đội trưởng, anh ta rất lợi hại, không thể khinh thường đối thủ!”