La Tam Thanh lắc đầu: “Tôi không có cách nào khác, theo Trần đại sư đoán, chỉ sợ nơi này thật sự là Thủy Thôn Sơn Trận, hơn nữa còn do đại sư huyền học khá cao siêu bày trận, một mạch nước đã bày ra được Thủy Thôn Sơn, với năng lực của tôi thì không giải trừ được!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Vu Thừa Dân cau mày nói.
Người xung quanh nghe được tin tức này, tâm trạng đều sa sút hẳn đi!
Chuyện này đã trở về điểm xa hơn, nếu như không làm tốt công trình này, tất cả mọi người đều sẽ bị cấp trên hỏi tội!
Đây chính là việc liên quan đến sự phát triển của tỉnh, không thể có sai sót, sau khi Vu Thừa Dân biết được tin tức này thì lại nhíu chặt mày lần nữa.
La Tam Thanh nói: “Mọi người cũng không cần lo lắng như thế, tôi không thể phá nhưng người khác thì có thể!”
“Ai?”, nghe gã ta nói như thế, Vu Thừa Dân vội vàng hỏi.
“Chính là Trần đại sư vừa rồi, cậu ấy có thể tiện tay vẽ bùa, một suy nghĩ thành trận, hơn nữa nhìn Thuỷ Thôn Sơn này, chắc chắn là có biện pháp phá giải, chỉ là muốn cậu ấy đồng ý giúp đỡ, chắc chắn sẽ không dễ dàng!”, La Tam Thanh cười khổ nói.
Sao người xung quanh có thể không biết La Tam Thanh có ý gì!
Vừa rồi có ai tin Trần Hạo không? Có người nào coi anh ra gì không?
Ai cũng không coi Trần Hạo ra gì, vậy Trần đại sư này dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ bọn họ chứ?
Đúng lúc này, Mễ Giang Hàn bỗng nhiên nói: “Có lẽ tôi có thể thử thuyết phục một chút!”
Nghe ông ta nói như thế, Vu Thừa Dân cũng kịp phản ứng, nhìn Mễ Giang Hàn, nói: “Đúng! Ông Mễ hãy cố gắng thử xem, không cần có áp lực tâm lý!”
Mặt ngoài Mễ Giang Hàn có vẻ rất luống cuống giống như đám người kia, nhưng lúc này trong lòng lại cảm động đến rơi nước mắt với Trần Hạo!
Ông ta biết rõ, chuyện này là Trần Hạo cố ý để lại cho ông ta!
“Tôi sẽ cố gắng thử, nhưng có lẽ cần ông Vu phối hợp, Trần đại sư rất kiêu ngạo, hôm nay lại bị bao nhiêu người coi thường, dù sao trong lòng cũng sẽ có chút không vui!”
Mễ Giang Hàn nhìn Vu Thừa Dân, ý của ông ta rất rõ ràng, cần phải có người nói xin lỗi về chuyện ngày hôm nay.
“Ông yên tâm, tôi sẽ tự đi xin lỗi Trần đại sư!”, Vu Thừa Dân nói.
Lúc đám người đang bàn bạc nên xin lỗi giải quyết vấn đề với Trần Hạo như thế nào, anh đã đi được hai con đường, đang chuẩn bị tìm một người để hỏi có thể đưa về Hải Dương không.
Một giọng nói hoạt bát vang lên sau lưng anh: “Anh cần dùng xe sao?”
Trần Hạo vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Mễ Quả Quả: “Tại sao lại là cô?”
“Không thể là tôi sao?”, Mễ Quả Quả cười một tiếng.
Trần Hạo sờ mũi giả vờ như có điều suy nghĩ: “Không phải là không thể, mà là tôi rất bất ngờ, vừa rồi tôi mới giúp chú cô xong, không phải là cô có chuyện cần nhờ tôi mới tới đấy chứ?”
Mễ Quả Quả nổi giận trợn mắt lên nhìn Trần Hạo.
"Chú ba bảo tôi tới tiễn anh! Sợ một mình anh không tìm được đường trở về Hải Dương!", Trần Hạo không nói lời nào tốt đẹp, đương nhiên giọng điệu của Mễ Quả Quả cũng không tốt.
Trần Hạo mỉm cười lên xe, Mễ Quả Quả lái xe, nghĩ thầm rằng tốt xấu gì thì bản thân cũng là một người đẹp, chủ động đưa tiễn mà người này lại cho rằng mình có chuyện muốn nhờ vả? Người này đang nghĩ cái gì vậy chứ?
“Vậy thì làm phiền cô!”, anh thản nhiên nói một câu sau khi lên xe.
Chiếc xe khởi động và nhanh chóng đi về phía đường cao tốc Hải Dương.
Trên đường đi, trong tâm trí của Mễ Quả Quả tràn ngập hình dáng sắc bén của Trần Hạo khi anh phá giải đại trận, bất chợt mất tập trung.
Lúc đầu, cô ấy đã từng nhìn thấy sự kỳ diệu của Huyền Môn, nhưng mà sự giáo dục và thế giới quan mà mình nhận được từ khi còn nhỏ không cho phép cô ấy nghĩ rằng việc thi triển chú pháp lại thần kỳ đến vậy.
Hôm nay, Mễ Quả Quả đã bị chấn động khi nhìn thấy Trần Hạo thi triển phương pháp phá trận.