La Tam Thanh kinh ngạc nửa ngày mới phản ứng được, kêu lên: “Ôi trời ơi, tiện tay vẽ bùa, một suy nghĩ thành trận! Chuyện này… đúng thật là!”
Tiện tay vẽ bùa và một suy nghĩ thành trận có nghĩa là gì, người khác không biết nhưng La Tam Thanh lại biết, cho dù là sư phụ của gã ta cũng không đạt được tiêu chuẩn này!
Đây đúng là! La Tam Thanh cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa!
Mọi người ai cũng không biết, ngoại trừ những quan chức ở đây được chứng kiến một màn này, còn có một cô gái ở phía xa trông thấy.
Hôm nay Mễ Quả Quả ăn mặc cực kì xinh đẹp, sở dĩ xuất hiện ở đây là bởi vì cô ấy nhận được điện thoại của chú ba Mễ Giang Hàn, nói là sau khi Trần Hạo giúp đỡ ông ta xong thì chắc hẳn Mễ Giang Hàn không có thời gian đưa về, nhiệm vụ đưa đón này liền giao cho Mễ Quả Quả.
Mễ Quả Quả không ngờ rằng, thế mà cô ấy lại có thể được nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Cô ấy đang ngơ ngác đứng ở cuối phố nhìn Trần Hạo, lúc này đã khắc sâu vào trong ký ức của cô ấy! Giống như một thanh kiếm sắc bén lao ra, thế như chẻ tre, không có cách nào ngăn cản!
Mà lúc này, một đám lãnh đạo đã kịp phản ứng lao đến chỗ Trần Hạo, vây quanh anh như anh hùng.
Đặc biệt là Vu Thừa Dân, lúc này rất biết ơn nhìn Trần Hạo: “Trần đại sư, cảm ơn cậu, tôi thay mặt mọi người trên đường Dân An cảm ơn cậu!”
Những người còn lại ở xung quanh cũng luôn mồm nói khoác và nịnh nọt.
Trần Hạo chỉ lạnh nhạt nhìn sắc mặt của những người này, ánh mắt nghiền ngẫm!
Trước đây không lâu, cũng là những người này, không ai tin anh, không người nào tin vào bản lĩnh của anh!
Trần Hạo cứ không nói lời nào mà cứ nghiền ngẫm đảo mắt qua từng người một, trong phút chốc đã khiến đám người phải yên lặng lại, ánh mắt của Trần Hạo giống như đang tát một cái lên trên mặt bọn họ, ngay cả Vu Thừa Dân cũng lúng túng đỏ bừng cả mặt.
La Tam Thanh thì cúi đầu với Trần Hạo: “Trần đại sư, tôi xin lỗi cậu, lúc trước có ăn nói bừa bãi trước mặt đại sư, so sánh với Trần đại sư, tài năng huyền học của tôi thua xa, tôi rất tự ti!”
Trần Hạo lạnh nhạt nhìn La Tam Thanh, vui vẻ chấp nhận lời cái cúi đầu và xin lỗi của gã ta, rồi nhìn về phía Mễ Giang Hàn: “Tôi đã làm xong chuyện đồng ý với ông rồi! Tôi đi trước!”
Mễ Giang Hàn nói: “Tôi đưa...”
Còn chưa dứt lời, ông ta đã bị Trần Hạo lườm một cái.
Mễ Giang Hàn không dám nhiều lời, Trần Hạo thì biến mất trong tầm mắt của mọi người rất nhanh.
La Tam Thanh nhìn bóng lưng Trần Hạo, nói: “Còn trẻ mà đã có tài năng như thế, Trần đại sư đúng là người phi phàm, là thiên tài! Tôi hoàn toàn không cách nào để so sánh với cậu ấy!”
Vu Thừa Dân vội vàng an ủi: “La đại sư, vừa rồi cũng không phải do ông sai!”
Những người còn lại cũng thi nhau tiến lên lấy lòng, nhưng chỉ có chính La Tam Thanh hiểu rõ, giữa gã ta và Trần Hạo chênh lệch lớn đến mức nào.
Mà lúc này, người phụ trách công trình đúng lúc đi ngang qua chỗ cái hố, nhìn thoáng qua vào bên trong: “Đậu… đậu má!”
Người phụ trách công trình không nhịn được chửi bậy.
“Sao thế? Ngạc nhiên à?”, Vu Thừa Dân hỏi.
Người phụ trách công trình lắp bắp nói: “Mạch… Mạch nước ngầm lại xuất hiện rồi! Ôi trời ơi..!”
Nhìn dòng nước chảy xiết dưới ánh đèn tìm kiếm, người phụ trách công trình cảm thấy đau cả đầu!
Mẹ nó tốn bao nhiêu công sức, kết quả đều phí phạm hết, suýt nữa còn xảy ra chuyện.
Vu Thừa Dân vội vàng dẫn đám người đến bên cạnh cái hố nhìn xuống, sau khi nhìn thấy tình trạng thì sắc mặt rất khó coi.
Vấn đề lại về tới điểm bắt đầu.
Sau khi ngẫm nghĩ, Vu Thừa Dân mới nhìn La Tam Thanh, hỏi: “La đại sư, còn có biện pháp nào khác để giải quyết vấn đề ở đây không?”