Bạch Tử Húc lại rót cho mình một ly rượu, uống cạn sạch rồi nói: "Con làm mất thứ gì thì con sẽ tự đi kiếm lại!"
Bà ta giận dữ đến mức không nói nên lời, cứ giậm chân không ngừng, nghĩ con trai mình đã điên rồi.
Bạch Trình Viễn cũng phát điên, dù thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ được thằng con lại cãi lời mình ngay thời điểm tranh giành cổ phần quan trọng nhất.
Bạch Lệ Vân nhận ra dường như anh mình đã thay đối ở điểm nào đó. Truyện Quân Sự
"Anh... anh đừng nói linh tinh! Rõ ràng là Trần Hạo và Bạch Phi Nhi cùng một giuộc lừa bịp anh mà!"
Trên mặt Bạch Tử Húc đầy vẻ áy náy, anh ta lùi về sau hai bước rồi cúi người với Bạch Trình Viễn, Lư Diễm Linh và em
gái Bạch Lệ Vân của mình: "Xin lỗi, tất cả mọi chuyện đều do con gây ra, con đã hại mọi người mất toàn bộ cổ phần, sau này con sẽ không chơi các cược nữa, không bao giờ chơi nữa!"
"Chính con đã bán cổ phần đi, không liên quan gì đến Phi Nhi, Trần Hạo cũng thế, mọi người đừng đòi họ!"
Bạch Trình Viễn tức giận đến mức run cả người: "Tử Húc, con có biết mình đang nói gì không?"
Anh ta đáp: "Con biết! Sống đến bây giờ, chưa có lúc nào con tỉnh táo như lúc này!"
Thấy con trai mình như biến thành một con người khác, lòng Lư Diêm Linh ngổn ngang trăm mối, đấm mạnh vào vai Bạch Trình Viễn: "Tất cả đều do ông, nếu ông không cho nó đi chơi mấy thứ đó thì sao nó lại ra nông nỗi này chứ?"
Bạch Trình Viền cũng cực kỳ hối hận, hối hận vì năm đó đã dẫn con trai vào sòng bạc, nếu điều đó không xảy ra thì sao hôm nay gia đình họ rơi vào bước đường này được chứ?
Bạch Chân Chân nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, cắn môi.
Anh đã không còn là đứa ở
rể ngu ngốc mà cô ta có thể trêu chọc, nhục nhã tùy thích nữa, giờ đây, anh đã trở thành chúa cứu thế của nhà họ Bạch bọn họ rồi! Tất cả mọi thứ đều như mơ vậy!
Nhưng cò ta không phục, cô ta không chấp nhận sự thật này.
"Dựa vào đâu mà anh nói như vậy? Anh chỉ là một tên ở rể, anh chỉ là một tên rác rưởi vô tích sự thôi!1', Bạch Chân Chân hét lên đầy chói tai.
Lúc nghe thấy hai từ "rác rưởi", Bạch Phi Nhi bỗng nhiên nổi giận, sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta: "Em không có
tư cách chửi bới anh ấy! Em không xứng!"
"Chị...", Bạch Chân Chân nối điên lên.
Không chờ cô ta kịp nói thêm, Bạch Phi Nhi nhìn về phía ông nội mình, nói: "ông nội, Bạch Thị có thể vượt qua khủng hoảng hoàn toàn là nhờ vào Trần Hạo, sô' tiền dùng để mua lại cổ phần trong tay nhà họ Lưu đều là của anh ấy, nói rõ hơn thì, bây giờ Bạch Thị phải đổi sang họ Trần mới đúng!"
Cô vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều thảng thốt.