"Thật quá đáng, cậu dựa vào đâu mà dám ngạo mạn ở nhà họ Bạch chúng tôi?1', Bạch Minh Hợp nói.
Trần Hạo cười khẩy: "Tôi ngạo mạn sao? So với ông thì tôi thấy mình dễ nói chuyện quá đó, ỏng thế chấp toàn bộ một tỷ tám cổ phần còng ty cho Lưu Thị, bây giờ còn vọng tưởng đến đòi cổ phần của công ty, tôi nói chuyện với ông là do ông họ Bạch, thế nào, cầm tiền rồi mà còn muốn cổ phần nữa sao? Hốt tiền hai bên hả? Bạch Minh Hợp ông tính toán hay lắm..., ông coi vợ tòi là đứa ngu đế lừa gạt à?"
Sắc mặt Bạch Minh Hợp xám xịt như tro tàn, ông ta muốn biện hộ nhưng Trần Hạo không cho ông ta cơ hội đó, anh đưa mắt thẳng vào Bạch Tử Húc vẫn luôn trầm mặc: "Anh nói xem, anh còn mặt mũi nào đòi cổ phần công ty không?"
Bạch Tử Húc né tránh ánh mắt của Trần Hạo, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn. So với những người đang ngồi ở đây thì anh ta càng hiểu rõ Trần Hạo đã làm bao nhiêu việc trong chuyện đó.
Lư Diêm Linh thấy con trai mình bị ép đến mức cả rắm cũng không dám thả, bèn tức
giận gào to: "Cái đồ vô dụng này, sao con không nói chuyện hả...? Nói cho mọi người biết, Trần Hạo lừa con bán cổ phần còng ty, nói hết sự thật ra đi, nói cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Trần Hạo!"
Lư Diễm Linh gào thét nhưng lại không nhận được câu trả lời của con trai, trong mắt Bạch Tử Húc hiện lên vẻ phức tạp, một tay cầm ly rượu trước mặt lên rồi uống cạn, anh ta vẫn im lặng không nói lời nào.
Trần Hạo cười nhạo: "Thím ba, ý của bà là tôi không nên để anh ta bán cố phần công ty, rồi sau đó đứng nhìn anh ta bị bọn
cho vay nặng lãi đánh chết sao?"
Lư Diềm Linh bị Trần Hạo nói đến xấu hổ, nhưng vì cổ phần công ty, bà ta vứt hết cả mặt mũi, ngụy biện nói: "Cậu có tiền như thế mà không đồng ý giúp Tử Húc nhà chúng tôi, chính là do lòng cậu mang ý đồ xấu muốn nhằm vào cổ phần công ty!"
Trần Hạo cười khẩy: "Chưa thấy ai đần độn như bà!"
"Mày... Mày nói cái gì?", bị anh mắng, Lư Diễm Linh tức giận, chuẩn bị khóc lóc om sòm lên.
Đúng lúc đó, Bạch Tử Húc giữ chặt mẹ mình lại, nhìn thẳng vào anh: "Chuyện cổ phần là do tôi tự bán, rắc rối là do tòi tự kiếm lấy, không thể đổ lỗi cho những người khác được, chính tôi là kẻ đã làm cả nhà tan nát!"
Lư Diêm Linh tức điên máu,
giờ đã là lúc nào rồi chứ? Lấy lại cổ phần mới là việc quan trọng nhất, giờ mà nói mấy lời bi quan đó là sao? Bà ta chỉ muốn tát cho thằng con mình một bạt tai.
"Còn ai hại con ngoài Trần Hạo chứ!", Lư Diễm Linh đảo mắt một vòng, kiếm cớ cho con trai mình.