"Phi Nhi, tình hình trước mắt, càng về sau thì khó khăn của Bạch thị càng lớn, không có khoản vay của ngân hàng, rất nhanh Bạch thị sẽ xuất hiện vấn đề liên quan đến vốn!”
Bạch Phi Nhi cũng thầm tính toán rồi nói: "Anh nói không sai, trước mắt, đây là mối lo lớn nhất của Bạch thị!”
Lưu Gia An khuyên tiếp: "Phi Nhi, tình hình của Bạch thị hiện tại đối với chúng ta mà nói chính là một bên tổn thất, tất cả đều tổn thất. Số cổ phần này cho dù đổi chủ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu quyền cổ phần của nhà họ Bạch ở Bạch thị, nhưng lỡ như nguy cơ tăng lên, sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của, sợ rằng Bạch thị sẽ không qua nổi!"
"Các người có thể mua với giá nào?", Bạch Phi Nhi dứt khoát hỏi.
"Bảy mươi phần trăm giá thị trường, nếu vẫn chưa đủ vốn, chúng ta có thể bàn lại!", Lưu Gia Ấn nói. Bạch Phi Nhi từ chối cho ý ki ến.
"Phi Nhi, anh đã cố gắng xin ông nội lắm mới được giá này, em cũng biết anh đối với em... Haizz! Chúng ta không nói chuyện này nữa, anh cảm thấy giá này cũng rất tốt rồi! Nếu như Bạch thị có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này, trả lại tiền, thì có thể dựa theo hợp đồng lấy lại quyền cổ phần, sao lại không làm chú?", Lưu Gia Ấn nói.
Bạch Phi Nhi nói: "Tôi biết rồi, để tôi suy nghĩ đã!"
Lưu Gia Ấn đứng dậy: "Phi Nhi, em phải quyết định nhanh lên, tình trạng của Bạch thị bây giờ không chờ được lâu đâu. Anh... đã cố gắng hết sức rồi, hy
vọng có thể giúp được em..."
Nói xong, Lưu Gia An nhìn Bạch Phi Nhi thật sâu rồi mới rời đi.
Sau khi Lưu Gia An rời đi, Giang Ngạo Tuyết đi ra từ gian bên cạnh, đi tới chỗ Bạch Phi Nhi: "Chủ tịch, cô đừng nghe lời anh ta. Tôi cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây với Bạch thị không thể không liên quan đến nhà họ Lưu, vấn đề đều nằm ở bất động sản, mà đúng lúc lại là bất động sản do nhà họ Lưu nắm giữ".
Bạch Phi Nhi xoa thái dương: "Sao tôi tin anh ta được
chú? Vừa rồi chỉ là kéo dài thời gian thôi!"
Thấy Bạch Phi Nhi hiểu mình, Giang Ngạo Tuyết cũng yên tâm.
"Chủ tịch...", dường như nghĩ đến điều gì đó, Giang Ngạo Tuyết có vẻ muốn nói lại không dám nói.
"Có gì cứ nói!" Bạch Phi Nhi nói.
"Tôi nghĩ, hay là nói chuyện này với Trần Hạo đi, anh ấy có thể giúp một tay!", nói đến đây, Giang Ngạo Tuyết trộm nhìn Bạch Phi Nhi.
Từ sau khi Trần Hạo đến bộ phận sales thì giống như cá chép may mắn vậy, mỗi lần bộ phận sales gặp dữ hóa lành. Vậy nên lúc này Giang Ngạo Tuyết không tự chủ được nghĩ tới Trần Hạo.
"Chuyện này anh ấy có thể giúp được gì chứ? Đánh người nhà họ Lưu một trận sao? Gọi anh ấy tới không chỉ không giúp được gì, trái lại còn khiến mọi chuyện càng thêm nát bét!"
Giang Ngạo Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Bạch Phi Nhi đã xem tài liệu, chỉ đành nhin lai.
Mà lúc này, rời khỏi văn phòng của Bạch Phi Nhi, Lưu Gia Ấn nở nụ cười lạnh lẽo.
Tôi đôi với cô một lòng một dạ mà cô lại không biết điều!
Bây giờ biết ai là người quan trọng nhất với Bạch thị rồi chứ?
Bạch Phi Nhi à Bạch Phi Nhi! Sao cô phải ép mình đến mức này chú?
Ngay lúc Lưu Gia Ẳn suy nghĩ, Trần Hạo ở phía đối diện đã cười xấu xa đi về phía hắn ta.
Lưu Gia Ấn muốn đi vòng qua Trần Hạo, nhưng bị Trần Hạo chặn lại.
"Anh muốn làm gì?", Lưu Gia Ấn khó chịu nói.
"Hả? Muốn đánh tôi sao? Nào nào nào! Tôi chơi cùng cậu Lưu, nếu một tay mà anh có thể tiếp được ba chiêu của tôi thì coi như tôi thua!"