Tô Cảnh Thành rất vui, hôm nay anh ta đã nhịn một buổi sáng, cuối cùng bây giờ cũng tìm về được, vô cùng thoải mái.
"Anh Trần, không có tiền mà cứ ra vẻ không phải là thói quen tốt! Hay để tôi gọi cho cậu Hạ, xem xem có thế cho anh thế chấp gì đó trước rồi đưa tiền thuốc sau hay không?", Tô cảnh Thành nói.
Trần Hạo nói: "Nếu thật sự không biết là thẻ gì, có thể đi hỏi ông chủ của các người xem! Thứ đó do anh ta đưa cho tôi, nói rằng có thể dùng miễn phí ở bất kì cửa hàng nào của nhà họ Hạ!" Tô Cảnh Thành nghe vậy, ôm bụng cười lớn: "Thật buồn cười, quan hệ giữa tôi và cậu Hạ tốt như vậy, có thứ tốt đó, sao tôi không biết được chứ?"
Nhưng Tô cảnh Thành lại không ngờ rằng mình vừa dứt lời, quản lý đã nhớ tới gì đó, vẻ mặt trở nên lo sợ.
"Tôi nhớ rồi, cậu Trần, anh chờ chút, tôi đi gọi điện thoại đã!"
Trần Hạo mất kiên nhẫn nói:
"Nhanh lên chút!"
Quản lý mơ hồ đi ra ngoài, gọi điện thoại xong, rất nhanh đã hoảng hốt quay lại, sợ hãi nhìn Trần Hạo.
"Cậu Trần, là tôi không tốt, thẻ này quá quý, tôi ở nhà họ Hạ một thời gian dài nhưng chỉ nghe nói có một tấm được phát ra, nên tôi quên mất còn có thẻ đen cao quý! Đều là lỗi của tôi, hành động vừa rồi của tôi quá ngu xuẩn, thành thật xin lỗi anh!"
Quản lý nói xong, cúi người thật sâu, nước mắt cũng muốn chảy xuống, vẻ tự trách đến mức cảm động trời đất!
Lần này, Tô cảnh Thành mơ hồ: "Thẻ đen cao quý? Sao tôi chưa từng nghe nói chứ?"
Mạc Tiểu Nhiễm không tự chủ được nhớ lại ngày bắt Trần Hạo, Hạ Bách Lăng giúp anh làm chứng, lại càng thêm tò mò về Trần Hạo!
Quản lý nhễ nhại mồ hôi giải thích với Tô Cảnh Thành: "Chiếc thẻ đen cao quý này là thẻ tiêu dùng mà nhà họ Hạ tặng cho người bạn quý nhất, ôtất cả các cửa hàng đều có thể tiêu dùng miễn phí! Vậy nên thẻ này có thể trực tiếp tính tiền, không cần trả tiền!"
Gì cơ... Tô Cảnh Thành bối rối, giống như bị Trần Hạo vỗ bôm bốp vào mặt vậy. Vừa rồi còn giễu cợt người ta đra vẻ có tiền, kết quả người ta trực tiếp không trá tiền cũng có thế tùy ý tiêu dùng!
Mạc Tiểu Nhiễm tiến lên thân thiết ôm tay Trần Hạo: "Cục cưng, em biết anh giỏi nhất mà!"
Thấy cảnh này, Tô cảnh Thành muốn nôn ra máu!
Quản lý lại nói: "Cậu Trần, vừa rồi cậu Hạ dặn dò, tất cả Screaming Eagle Cabernet
Sauvignon trong trang trại đều niêm phong lại cho anh, sẽ không bán cho ai, anh có thể uống bất cứ lúc nào!"
Tô Cảnh Thành điên rồi, lúc trước quản lý nói trang trại rượu có năm chai Screaming Eagle Cabernet Sauvignon, theo giá thị trường là hơn mười triệu, cứ như vậy niêm phong lại tặng người ta sao? Hạ Hành Bắc có ngu không thấy? Hay là người này có thân thế lớn? Anh ta không phải nhân viên quèn sao?
Lúc Tô Cảnh Thành đang âm thầm khiếp sợ, Trần Hạo đã nhẹ nhàng gật đầu với quản lý.
"Nói với Hạ Hành Bắc, rượu ngon đấy, tôi nhận tấm lòng của cậu ấy!
"Dạ dạ... Tôi nhất định sẽ nói với cậu chủ!", đầu quản lý đầy mô hôi.
Vừa rồi quản lý gọi cho cậu chủ Hạ Hành Bắc giải thích chuyện xảy ra, bị Hạ Hành Bắc mắng té tát, cảnh cáo nếu Trần Hạo tức giận thì quản lý trực tiếp cuốn gói cút luôn!
Lúc này thấy Trần Hạo không tức giận, anh ta mới yên lòng, vội vàng khách khí trả lại thẻ đen cao quý cho Trần Hạo.
Trần Hạo không nói thêm nữa, bị Mạc Tiểu Nhiễm thân thiết kéo ra ngoài.
Tô Cảnh Thành mờ mịt nhớ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng thầm sợ hãi, không dám tin vào mắt mình, hung hăng nhéo mình một cái, đau đến độ kêu lên thì anh ta mới chắc chắn mình không nằm mơ!
Giám đốc đầy vẻ xu nịnh tiễn Trần Hạo đi, còn sắp xếp cho chiếc xe tốt nhất của trang trại rượu đưa hai người đi.
Dọc đường đi, Mạc Tiểu Nhiễm tò mò liếc trộm Trần Hạo, khiến Trần Hạo câm thấy không
được tự nhiên.
"Nhìn tôi như vậy làm gì chứ?", Trần Hạo khó hiểu nói.
"Tôi chưa từng thấy Hạ Hành Bắc kính trọng ai như vậy. Vừa rồi nhìn thấy quản lý sợ muốn chết, tôi đã biết được anh ta bị mắng té tát rồi, lần trước chú Hạ lại làm chứng giả cho anh nữa! Quan hệ giữa anh và nhà họ Hạ là thế nào? Rốt cuộc anh là ai?", Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.
Trần Hạo nghiêm túc nói: "Mạc Tiểu Nhiễm, cô là cảnh sát, nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Gì mà Hạ Bách Lăng làm chứng giả cho tôi chú? Cô
có chứng cứ không?"
Mạc Tiểu Nhiễm bực mình.
Chứng cứ sao? Cô ta cũng đang muốn tìm, nhưng nhìn tình hình trước mắt, không thể tìm được.
"Đừng đắc ý quá sớm, sớm muộn gì tôi cũng tìm được chỗ sơ hở của anh!", Mạc Tiểu Nhiễm khó chịu nói.
Trần Hạo tức giận mà cười: "Tôi nói này người đẹp, làm gì có ai qua cầu rút ván như cô chứ! Vừa rồi tôi mới giúp cô thoát
khỏi một tên đáng ghét, giờ cô nên cảm ơn tôi mới đúng, sao tôi lại cảm thấy cô giống như có thù oán gì với tôi vậy chứ?"
Lúc hai người nói chuyện, xe đã đến cửa tổng cục.
Mạc Tiểu Nhiễm xuống xe, cười híp mắt nhìn Trần Hạo: "Chuyện gì ra chuyện đó, tôi đây rất công bằng, nếu anh không phạm tôi, tôi sẽ đến nhà xin lỗi anh! Nhưng nếu anh có tội, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!"
Trần Hạo đen mặt: "Cô ác thật đấy, lần sau gặp chuyện như vậy, dù cô có chết trên
đường tôi cũng không đế ý đâu!”
Dứt lời, Trần Hạo cho tài xế lái xe đi.
Mạc Tiểu Nhiễm đứng ở cửa tổng cục, khoanh tay trước ngực, nhìn chiếc xe dần đi khuất khỏi tầm mắt.
"Trần Hạo, tôi nhất định sẽ moi ra được bí mật anh che giấu! Cứ chờ đi!"
Mà lúc này, Trần Hạo lại hoàn toàn không biết mình làm chuyện tốt lại bị người ta chú ý.
Nửa tiếng sau, anh trở lại Bạch thị, phóng viên đứng ngoài
cửa đã đi hết.
Mới vào phòng khách, anh đã nghe tiếng lễ tân nói chuyện với người khác.
"Mấy nhà cung ứng này thật không ra gì, lúc bình thường thì như chó giữ nhà, nhìn thấy trưởng phòng của Bạch thị đều cúi người gật đầu, bây giờ Bạch thị có chuyện, ai cũng như có thù với Bạch thị vậy!"
"Đúng vậy, tôi cũng lo lắng thay giám đốc, sao bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn vậy chứ?"
Trần Hạo nghe vậy thì nhướng mày, thầm nghĩ, có cửa
hàng bán lẻ tìm tới sao?
Đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên, nhìn thấy Arthur gọi tới, Trần Hạo đi qua một bên nghe máy.
"Anh Trần, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, người đứng sau sai khiến là nhà ho Lưu!"
"Nhà họ Lưu? Lưu Gia An sao?", Trần Hạo sửng sốt.
"Không phải, là lão già Lưu Tiêu. Lão già này rất giói, vấn đề trung tâm thương mại của Bạch thị và vấn đề chất lượng thi công của những kiến trúc khác nữa, đều do ông ta cố ý để lại, chuyện
này sợ là đã bố trí từ rất lâu trước kia rồi!"
"Lưu Tiêu?", nghe được cái tên này, Trần Hạo cười nghiền ngẫm.
Sau khi lấy được tin tức này, Trần Hạo hiểu rõ hơn những lời tối qua Bạch Chấn Thiên nói trên bàn ăn là có ý gì.
Nghe Trần Hạo nói vậy, Arthur lập tức biết anh muốn làm gì.
"Anh Trần, anh yên tâm đi, tôi đi làm ngay!"
"Ừ!", Trần Hạo cười gật đầu rồi tắt điện thoại.
Mà lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc, Lưu Gia Ấn đang khuyên Bạch Phi Nhi: "Phi Nhi, cũng không biết rốt cuộc là ai thất đức như vậy, đây rõ ràng là âm mưu nhằm vào Bạch thị chúng ta!"
Bạch Phi Nhi liếc Lưu Gia Ấn, không nói gì thêm.
Lưu Gia An nói tiếp: "Hôm qua sau khi biết chuyện này, anh đã khuyên ông nội anh! Nhà họ