Hạ Thời Yến gọi điện thoại tới, khi nghe thấy có người nhấc máy thì dưới đáy lòng còn có một chút mừng rỡ.
Nhưng khi có giọng nói vang lên thì mới phát hiện không phải là Hạ Diệp Chi nghe điện thoại. Sắc mặt anh có chút khó coi, nhưng giọng nói vẫn hết sức lịch sự: “Cuộc họp của Diệp Chi đến lúc nào thì kết thúc?”
Hạ Thời Yến vội dẫn theo Tiêu Thanh Hà đến chỗ Hạ Diệp Chi tạ lỗi, chuyện thế này đương nhiên không thể nào nói cho Thời Dũng, để anh ta truyền lời giúp.
Dù sao đây cũng tính là chuyện xấu trong nhà rồi.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Hạ Thời Yến vốn nghĩ, dẫn Tiêu Thanh Hà đến gặp Hạ Diệp Chi, ba người một lời nói rõ ràng chuyện này.
“Chưa xác định lúc nào sẽ xong, gần đây tổng giám đốc Hạ đều rất rất bận.” Thời Dũng nói Hạ Diệp Chi bề bộn nhiều việc, chính là gián tiếp nói với Hạ Thời Yến rằng Hạ Diệp Chi không muốn gặp bọn họ.
“Vậy sao? Dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn cơm chứ. Anh nói với Diệp Chi, tôi ở đây chờ cô ấy cùng đi ăn tối.” Hạ Thời Yến nói xong, cũng không cho Thời Dũng cơ hội mở miệng, nói tiếp: “Tạm biệt.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Anh tiện tay vứt điện thoại di động xuống sang một bên, sắc mặt xanh xám, đưa tay vuốt tóc.
Tiêu Thanh Hà nghe rõ ràng mười mươi những gì anh ta vừa nói, bèn hỏi: “Diệp Chi không muốn gặp chúng ta sao?”
“Bà cho rằng hiện tại cô ấy là người mà ai muốn gặp cũng gặp được sao?” Hạ Thời Yến bây giờ cứ nhìn thấy Tiêu Thanh Hà là thấy phiền, giọng nói đương nhiên không thể nhẹ nhàng.
Tiêu Thanh Hà cúi đầu, nhìn về một bên, không lên tiếng nữa.
Hạ Thời Yến là do Hạ Chính Tu nuôi lớn, về phương diện thái độ làm người cũng miễn cưỡng tốt.
Mặc dù bây giờ Hạ Chính Tu đã mất nhưng Hạ Thời Yến biết cách đối nhân xử thế, dù công ty không khởi sắc, nhưng dựa vào giao thiệp của Hạ Chính Tu thì vẫn có một vài đối tác cố định duy trì kinh doanh.
Mặc dù đôi khi cũng cần ăn nói khép nép nhờ cậy người khác nhưng đó là vì công ty, anh có thể nhịn.
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt với những người khác trong nhà họ Hạ, nhưng thái độ với Hạ Thời Yến so với người khác thì tốt hơn nhiều.
Đối với điểm này, từ đáy lòng Hạ Thời Yến vẫn có chút tính toán.
Hạ Diệp Chi đối nhân xử thế như nào, anh cũng biết.
Cô không phải là hạng người tâm ngoan thủ lạt, nếu như anh có thể duy trì quan hệ với cô thì đợi một thời gian nữa, không chừng còn có thể khiến Hạ Diệp Chi giúp đỡ Hạ thị đi lên.
Nhưng lần này Tiêu Thanh Hà gây chuyện, ngay cả chút sĩ diện Hạ Diệp Chi cũng không cho anh ta.
Hạ Thời Yến càng nghĩ càng thấy buồn bực.
Anh híp mắt nhìn Tiêu Thanh Hà qua kính chiếu hậu, bắt đầu suy nghĩ sau khi chuyện này chấm dứt, nên xử lý bà ta thế nào.
*
Giờ tan tầm, Hạ Diệp Chi ngồi xe đi ra khỏi bãi đỗ xe, cũng cố ý để ý đến ven đường. Loading...
Quả nhiên cô đã nhìn thấy xe của Hạ Thời Yến.
Cô biết Hạ Thời Yến sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thời Dũng lái xe giúp cô, cũng nhìn theo ánh mắt của cô sang bên kia, lái xe chậm lại.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Thời Dũng, nói: “Dừng xe lại.”
Thời Dũng dừng xe, cùng Hạ Diệp Chi xuống xe.
Hạ Thời Yến vẫn luôn chú ý chung quanh để tránh để lỡ mất Hạ Diệp Chi.
Cho nên, anh nhanh chóng phát hiện Hạ Diệp Chi đang đứng ở ven đường.
Anh vội vã lái xe đến bên chỗ Hạ Diệp Chi.
“Diệp Chi!” Hạ Thời Yến xuống xe, sải bước đi về phía cô, trên mặt có nét vui mừng.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh tanh, ánh mắt lướt qua Tiêu Thanh Hà đi theo sau anh ta, không lạnh không nóng lên tiếng: “Anh cả.”
Hạ Thời Yến cố gắng hàn huyên với cô: “Vừa mới tan làm hả?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu, không nói chữ nào về chuyện thu mua Hạ thị.
Hạ Thời Yến cũng thông minh không nhắc đến chuyện đó.
“Hay là chúng ta tìm một nhà hàng cùng ăn tối nhé? Lâu lắm chúng ta chưa ăn với nhau.”
“Được.”
Hạ Thời Yến hơi sửng sốt, anh không ngờ Hạ Diệp Chi lại đồng ý nhanh như vậy.