Hạ Thời Yến nghe mà thấy phiền, quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà bằng ánh mắt lạnh quát: “Câm miệng!”
Sắc mặt Tiêu Thanh Hà cứng đờ, hơi sợ hãi cúi đầu, rốt cục cũng ngậm miệng lại.
Chuyện lần này vốn là do Tiêu Thanh Hà gây ra, bà ta lại không ý thức được sai lầm của mình, còn tỏ vẻ chết cũng không hối cải.
Hạ Thời Yến càng nhìn bộ dạng này của bà ta càng thấy chán ghét.
Anh nhìn thẳng phía trước, thận trọng lái xe nhưng nói với Tiêu Thanh Hà:
“Bà có thân phận gì, nên làm cái gì, hãy tự mình cân nhắc cho tốt! Đừng vọng tưởng ba tôi thực sự toàn tâm toàn ý che chở cho bà, thời gian chung sống của bà và ông ấy còn nhiều hơn tôi, ông ấy là người như thế nào, bà còn rõ ràng hơn tôi!”
Trong lời nói của Hạ Thời Yến đậm mùi cảnh cáo.
Tiêu Thanh Hà mím môi, khó chịu nhìn chòng chọc đầu gối của mình, đôi tay siết chặt dây an toàn trong vô thức.
Hạ Thời Yến nói không sai, Tiêu Thanh Hà và Hạ Lập Nguyên sớm chiều bên nhau gần ba mươi năm, bà ta hiểu rõ con người Hạ Lập Nguyên hơn bất kỳ ai.
Ban đầu khi kết hôn với Hạ Lập Nguyên, ông ta đang đắm chìm trong nỗi đau mất vợ, Tiêu Thanh Hà tuổi còn trẻ, duyên dáng, lại toàn tâm toàn ý yêu ông ta, khiến ông ta cảm thấy được an ủi phần nào.
Hạ Lập Nguyên cũng từng thật lòng thích Tiêu Thanh Hà.
Nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là thích mà thôi.
Cũng không phải ai cũng đều biết thế nào là thích.
Cũng không phải ai cũng đều có thể cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ của tình yêu.
Tiêu Thanh Hà tuyệt đối không ngờ, trong lúc cần nhất, Hạ Lập Nguyên lại vứt bỏ bà ta.
Nghĩ tới những điều này, bà ta cảm thấy lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, bất giác đưa tay ôm lấy cánh tay của mình.
Tiêu Thanh Hà lập tức nói thật nhỏ: “Tôi hiểu.”
Hạ Thời Yến nghe được câu trả lời của Tiêu Thanh Hà mới lộ vẻ hài lòng.
Chẳng mấy chốc, ô tô đã dừng lại trước tòa cao ốc của tập đoàn Mạc Thị.
Hạ Thời Yến cũng không quay đầu lại, nói: “Bà tự gọi điện thoại cho Diệp Chi đi.”
Những lời này dĩ nhiên là nói với Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Thời Yến vừa gọi điện thoại vừa nhìn Tiêu Thanh Hà qua gương chiếu hậu.
Bấm gọi xong, Tiêu Thanh Hà chờ Hạ Diệp Chi nghe điện thoại.
Loading...
Nhưng Hạ Diệp Chi mãi mà vẫn không nghe, đến tận lúc cuộc gọi tự ngắt.
“Nó không nghe điện thoại của tôi.” Tiêu Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Hạ Thời Yến, giọng nói hơi nhỏ.
Hạ Thời Yến cau mày trong chốc lát, cầm điện thoại của mình gọi cho Hạ Diệp Chi.
Lúc này Hạ Diệp Chi đang nghe cấp dưới báo cáo công việc.
Khi thấy chuông điện thoại của Hạ Diệp Chi vang lên, cấp dưới đang báo cáo tự giác im lặng, không tiếp tục nói nữa.
Cô nắm rõ lộ trình của Hạ Thời Yến như lòng bàn tay, theo suy tính thì bây giờ hẳn Hạ Thời Yến đã sớm về đến thành phố Hà Dương rồi.
Nhưng đến bây giờ anh mới gọi điện thoại cho cô.
Vậy thì chứng tỏ, Hạ Thời Yến đã biết rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này.
Lúc này gọi cho cô, chắc là dẫn theo Tiêu Thanh Hà đến nhận lỗi với cô.
Tiêu Thanh Hà ở nhà họ Hạ nhiều năm, tự cho là tất cả mọi chuyện bà ta làm đều là vì nhà họ Hạ.
Nhưng thật không ngờ căn bản cũng không có ai thật lòng đối xử tốt với mình.
Hạ Thời Yến cũng không có tình cảm gì với bà ta.
Khi xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ không nghĩ đến cảm nghĩ của Tiêu Thanh Hà, nhất định sẽ đưa bà ấy thẳng tới trước mặt Hạ Diệp Chi để nhận lỗi.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại di động lên, đưa cho Thời Dũng: “Anh tôi gọi tới, nghe giúp tôi.”
Thời Dũng không cần Hạ Diệp Chi nhiều lời, lập tức hiểu được ý của cô.
Anh ta nghe điện thoại giúp cô: “Xin chào, xin hỏi anh tìm tổng giám đốc Hạ có chuyện gì không? Bây giờ cô ấy đang họp, tôi là trợ lý của cô ấy, có chuyện gì tôi có thể truyền đạt lại giúp anh.”