Hai tháng nay, Tạ Ngọc Nam vì vụ án của Hạ Diệp Chi mà tốn không ít tâm tư.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh của Tạ Ngọc Nam luôn căng chặt, sợ mình thua kiện.
“Gần đây anh hơi mệt, nếu thắng vụ kiện này có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Tạ Ngọc Nam kiềm nén sự nôn nóng xuống đáy lòng, giải thích với cô.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được sự căng thẳng của Tạ Ngọc Nam, cô động viên anh: “Mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, nếu thua chúng ta vẫn còn cách khác.”
Tạ Ngọc Nam nghiêm túc: “Chúng ta sẽ không thua, vào trong thôi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn phía sau rồi nói: “Tôi đứng đây đợi một lát rồi vào sau.”
Đáy mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên tia khác thường hỏi cô: “Em đợi ai?”
“Tôi đợi hai người bạn tôi.” Hạ Diệp Chi nói.
Tạ Ngọc Nam nghe cô nói vậy thì liếc mắt nhìn cô, sau đó đi vào trước.
Tạ Ngọc Nam vừa đi, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã tới đây, Hạ Diệp Chi đang đợi hai người bọn họ.
Lúc trước hai người họ từng nói muốn tới tòa án, Hạ Diệp Chi đứng đây đợi họ rồi cùng nhau tiến vào trong.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân vẫn chưa hòa giải, cả hai đều lái xe riêng đến đây, chân Thẩm Lệ vẫn chưa khỏe nên không thể lái xe, là trợ lý của cô ấy chở cô ấy đến.
Một người đi trước, một người đi sau.
“Diệp Chi!” Thẩm Lệ đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Tiếp sau đó, Cố Tri Dân cũng đi tới hỏi: “Đình Kiên đã tới chưa?”
“Tôi chưa gặp anh ấy.” Hạ Diệp Chi nhìn về phía xa xa, không thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên, cũng không thấy bóng dáng Thời Dũng.
Cố Tri Dân lắc đầu: “Chúng ta vào trước đi.”
Gần đây tin tức Mạc Đình Kiên sắp kết hôn với Tô Miên đã lan truyền rộng rãi trên mạng, bọn họ đều biết nhưng tránh không nhắc đến nó mà thôi.
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đi vào trong cùng Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
*
Đến khi mở phiên tòa, Mạc Đình Kiên vẫn chưa xuất hiện.
Lưu Chiến Hằng cũng xuất hiện trong phiên tòa xét xử.
Thời Dũng nhanh chóng xuất hiện ngay lúc vừa mở phiên tòa.
Mạc Đình Kiên vắng mặt, nhưng phiên tòa vẫn phải mở.
Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thời Dũng chỉ nói một câu: “Cậu chủ bận việc không tới đây được.”
Luật sư được bên Mạc Đình Kiên mời đến đương nhiên là người đứng hàng đầu, nhưng Mạc Đình Kiên không đến, suy cho cùng vẫn giảm đi chút sức lực.
Tạ Ngọc Nam vốn kiêng kỵ Mạc Đình Kiên, giờ Mạc Đình Kiên vắng mặt ngược lại làm anh càng thêm tự do, cũng nhẹ nhõm hơn.
Hôm nay Tạ Ngọc Nam mặc một bộ vest đen tối màu, phong cách này rất khác với phong cách ngày thường, càng làm anh trông trầm ổn hơn.
“Mặc dù hai bên có sự chênh lệch về điều kiện kinh tế, nhưng chủ tịch tập đoàn Mạc thị Mạc Đình Kiên có thời gian chăm sóc con mình, có cho đứa bé đủ tình thương không? Vật chất rất quan trọng, nhưng đối với một đứa bé bốn tuổi mà nói, tình thương của người thân mới quan trọng…”
“Tôi cho rằng anh đang nói lạc đề rồi, chúng tôi đang nói…”
“…”
Luật sư đối phương không phải ngồi không, hai bên đối đáp nhau, phiên tòa kéo dài đến ba tiếng mới kết thúc.
Đến khi kết thúc, Mạc Đình Kiên vẫn không xuất hiện.
Ở cổng tòa án, Hạ Diệp Chi gọi Thời Dũng: “Trợ lý Thời, tại sao Mạc Đình Kiên không tới vậy?”
Thời Dũng khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Cô Tô bị bệnh phải nằm viện, cậu chủ không thể rời đi được.”
Nhóm người Tạ Ngọc Nam từ phía sau đi tới, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Thời Dũng.
Thẩm Lệ không nhịn được mỉa mai: “Anh ta đã có đứa bé trong bụng Tô Miên rồi nên không cần Mạc Hạ nữa đúng không?”
Hạ Diệp Chi rũ mắt xuống, kéo cánh tay Thẩm Lệ.
“Không phải chuyện này đã quá rõ rồi sao? Lúc trước Mạc Đình Kiên giữ chặt bao nhiêu? Vậy mà giờ không xuất hiện trong phiên tòa? Tin tức đã lan truyền rộng rãi trên mạng rồi, ai không biết vợ chưa cưới của Mạc Đình Kiên đã mang thai, bọn họ sắp có tin vui rồi?”
Thẩm Lệ càng nói càng tức giận, đi tới đá cây cột bên cạnh.
Loading...
Hôm nay cô ra ngoài vì việc riêng nên không mang giày cao gót, chân chỉ hơi đau nhưng không nghiêm trọng.
Hình như Thời Dũng không nghe thấy câu nói của Thẩm Lệ, chỉ gật đầu với họ rồi xoay người rời đi.
Thẩm Lệ lo lắng cho Hạ Diệp Chi: “Anh ta muốn tìm tiện nhân kia thì cậu cứ để anh ta tìm đi, nhưng quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ thuộc về cậu rồi.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười với cô, quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam.
Cô vừa nhìn đã nhận ra Lưu Chiến Hằng đang đứng cạnh Tạ Ngọc Nam.
Cô gần như không nhìn Lưu Chiến Hằng, ánh mắt chỉ liếc qua mặt Tạ Ngọc Nam, cảm kích nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Kết quả phiên tòa lần này tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
“Em cứ yên tâm đợi phán quyết là được rồi, đến lúc đó em đừng quên chuyện em đã đồng ý với tôi đó.” Tạ Ngọc Nam mang theo chiếc cặp đựng tài liệu, tăng thêm khí chất nghiêm túc trầm ổn của luật sư.
Thẩm Lệ cảnh giác nhìn Tạ Ngọc Nam, nhỏ giọng hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu đồng ý chuyện gì với anh ta vậy?”
Thẩm Lệ mới quen biết Tạ Ngọc Nam, cô luôn cảm thấy Tạ Ngọc Nam không đứng đắn, vậy nên cô hơi lo lắng.
Hạ Diệp Chi nói: “Chuyện chính sự.”
“Chuyện gì cậu cũng giấu tớ.” Thẩm Lệ không vui bĩu môi.
Hạ Diệp Chi giúp Thẩm Lệ vuốt lại mái tóc rối: “Không phải, đợi tớ giải quyết xong chuyện của Mạc Hạ, tớ sẽ kể hết với cậu.”
“Được rồi.”
Lúc này, Cố Tri Dân lại lên tiếng: “Diệp Chi, vụ kiện lần này em thắng rồi, nhưng nếu Mạc Đình Kiên kháng án thì sao?”
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Tạ Ngọc Nam đã nói thay cô: “Tô Miên đã mang thai nằm viện rồi, anh ta còn kháng án được sao? Hơn nữa, với tình huống hiện tại của Mạc Đình Kiên, hoàn toàn không thích hợp để nuôi đứa bé.”
Cố Tri Dân cũng là đàn ông, đương nhiên anh có thể nhìn ra Tạ Ngọc Nam có ý với Hạ Diệp Chi.
Nhưng dù sao Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam đã ở bên nhau lâu như vậy, giao tình giữa anh và Mạc Đình Kiên cũng không phải ngày một ngày hai, mặc dù giờ anh và Mạc Đình Kiên đang mâu thuẫn, nhưng anh vẫn cảm thấy Tạ Ngọc Nam đang cướp vợ của anh em mình.
Do đó, anh không hề có hảo cảm với Tạ Ngọc Nam.
Nhưng chuyện đã đến mức này, làm gì còn chuyện đúng sai? Mạc Đình Kiên sớm đã thành người dưng nước lã với Hạ Diệp Chi rồi.
“Anh đi trước, có chuyện gì em gọi cho anh.” Cố Tri Dân đến phiên tòa chỉ muốn xem kết quả như thế nào, dựa theo tình huống này, chắc chắn Hạ Diệp Chi sẽ thắng, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Anh thấy Tạ Ngọc Nam không vui, vì vậy tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ.
Hạ Diệp Chi gật đầu với anh: “Tạm biệt.”
Cố Tri Dân làm động tác gọi điện cho Hạ Diệp Chi, sau đó xoay người lên xe rời đi.
Cố Tri Dân đi rồi, Thẩm Lệ lại không muốn đi: “Diệp Chi, hay là tớ cùng cậu về nhà?”
“Tớ vẫn còn chuyện phải làm, cậu nên về nhà nghỉ ngơi đợi chân khỏe trước đã, không được để lại mầm bệnh đâu đó.” Thẩm Lệ đứng đó một lúc, Hạ Diệp Chi sợ cô mệt, dìu cô ngồi vào xe.
Tổn thương gân cốt phải mất 100 ngày mới khỏe, giờ Thẩm Lệ vẫn chưa nghỉ đủ hai tháng, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được.