Hạ Diệp Chi trầm ngâm một lát rồi đáp lại: “Ừm.”
“Hả?” Cố Tri Dân đưa tay vỗ đầu mình, nói với ý tứ sâu xa: “Đã tới mức này rồi mà em vẫn bình tĩnh như thế, em cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ bỏ qua cho em sao?”
Hạ Diệp Chi đáp lại rất dứt khoát: “Anh ấy sẽ không tha cho tôi.”
“Vậy mà em vẫn…” Cố Tri Dân thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Diệp Chi thì lo lắng hỏi: “Em không sợ cậu ta sao?”
Hạ Diệp Chi vẫn bình tĩnh: “Không có gì phải sợ.”
Cố Tri Dân định nói tiếp nhưng Thẩm Lệ đã cắt ngang lời anh: “Đợi đã, rốt cuc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã tính kế gì với Mạc Đình Kiên? Tại sao tớ nghe không hiểu hai người đang nói gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là giữa tớ và Mạc Đình Kiên có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh liếc mắt nhìn Cố Tri Dân, ra hiệu anh đừng nói cho Thẩm Lệ biết.
Cô cũng không ngờ khi Cố Tri Dân biết chuyện này sẽ trực tiếp tìm đến cửa, còn trùng hợp đến vào lúc Thẩm Lệ xuất viện.
Hạ Diệp Chi vốn không muốn cho Thẩm Lệ biết chuyện này, cũng không muốn để cô ấy lo lắng cho cô.
“Đừng lừa tớ!” Thẩm Lệ vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của họ, sớm đã nghe ra chuyện này không đơn giản như vậy.
Thẩm Lệ nhìn Hạ Diệp Chi rồi quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Diệp Chi không muốn nói cho tôi biết, vậy anh nói đi!”
Trước mặt Thẩm Lệ, Cố Tri Dân hoàn toàn không thể che giấu được, anh khó xử nhìn Hạ Diệp Chi, rồi kể hết mọi chuyện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe Cố Tri Dân nói xong thì kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, lẩm bẩm nói: “Diệp Chi, cậu dám bỏ thuốc Mạc Đình Kiên sao, lợi hại thật!”
Hạ Diệp Chi nhếch môi, không nói gì.
Một giây sau, Thẩm Lệ bùng nổ ngay, giọng điệu chỉ tiếc không mài sắt thành thép: “Cậu cho rằng tớ thật sự khen cậu à! Cậu thật hồ đồ, cho dù cậu không cần đàn ông, tại sao phải để tiện nhân Tô Miên kia chiếm chứ?”
Cố Tri Dân giải thích: “Đình Kiên và Diệp Chi đã ly hôn rồi…”
“Anh im miệng!” Thẩm Lệ lạnh lùng hừ lạnh, Cố Tri Dân im miệng ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hơn nữa, Mạc Đình Kiên là người cậu có thể tính kế sao? Anh ta chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể tiêu diệt cậu…” Mới đầu Thẩm Lệ rất tức giận, nhưng nói đến phía sau thì bắt đầu phát sầu: “Hay là cậu ra nước ngoài trốn đi!”
“Tớ biết hai người lo lắng cho tớ, nhưng chuyện này không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu, tớ có thể giải quyết được.” Hạ Diệp Chi biết bọn họ đều quan tâm cô.
Nhưng chuyện giữa cô và Mạc Đình Kiên không nên liên lụy quá nhiều người.
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau, Cố Tri Dân lên tiếng nói: “Có điều chuyện này quả thật làm rất sạch sẽ!”
Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đã có giao tình nhiều năm, cho dù lần trước Mạc Đình Kiên bao che chuyện Tô Miên khiến Cố Tri Dân tức giận, nhưng không đến mức làm cho bọn họ trở mặt thành thù.
Nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, Tô Miên sau đó bị té gãy chân nằm viện đã giúp anh vui vẻ hơn một chút.
Nhưng khi anh nghe tin Mạc Đình Kiên bị Hạ Diệp Chi tính kế bỏ thuốc, niềm vui đó đã được thay thế bằng nỗi lo cho Hạ Diệp Chi.
Lúc đầu anh còn cho rằng, một ngày nào đó Mạc Đình Kiên có thể quay lại với Hạ Diệp Chi. Nhưng khi anh thấy Mạc Đình Kiên không phân rõ trắng đen bao che Tô Miên, anh không thể không tin Mạc Đình Kiên thật sự quan tâm Tô Miên.
Mạc Đình Kiên có tính cách lạnh lùng, tâm tư khó đoán, nhưng đối với người anh quan tâm, anh sẽ bất chấp tất cả.
Cứ như vậy, Cố Tri Dân càng lo lắng cho tình cảnh của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi có quan hệ rất tốt với Thẩm Lệ, anh cũng sớm coi Hạ Diệp Chi là bạn tốt của mình, cho nên anh vội vàng đi tìm Hạ Diệp Chi để hỏi rõ chuyện này.
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn Cố Tri Dân: “Sạch sẽ cái đầu anh!”
*
Thẩm Lệ xuất viện xong thì trở về nhà, ba mẹ cô đã quay về rồi, không cần Hạ Diệp Chi ở lại nấu súp nữa.
Hạ Diệp Chi dành nhiều thời gian hơn cho phiên tòa.
Trong nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua.
Đầu tháng năm, thời tiết thành phố Hà Dương đã trở nên nóng bức, cô mặc một chiếc váy mùa hè.
Cũng tới gần ngày mở phiên tòa Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên giành quyền nuôi con.
Lúc này, trên mạng đã lan truyền tin tức Mạc Đình Kiên và Tô Miên ra vào bệnh viện khoa sản.
Có hình ảnh có video, có người còn tận mắt nhìn thấy hai người trong bệnh viện.
Ngày nào điện thoại Hạ Diệp Chi cũng đẩy lên mười mấy tin tức mới, tất cả đều liên quan đến Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Mỗi tin tức đều đánh vào sự thật.
Cư dân mạng và người trong thành phố Hà Dương đều bàn tán chuyện của hai người này.
Loading...
“Có lẽ hai người sắp kết hôn rồi?”
“Trước đây chỉ lan truyền tin tức, cả hai người vẫn chưa chứng thực.”
“Có lẽ lần này sẽ công bố!”
“Hôn nhân của cậu chủ nhà họ Mạc đúng là gập ghềnh.”
Hạ Diệp Chi chỉ đi siêu thị mua ít đồ cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tán về chuyện giữa cô và Tô Miên.
Gần đây cô bị cảm, khi ra ngoài phải đeo khẩu trang y tế.
Thời gian cách Kim Hải ngày càng gần, trong lòng cô càng buồn bực hơn.
Cô không muốn nghe thêm những lời về Mạc Đình Kiên nữa, chỉ mua một số thứ rồi tính tiền đi về.
Từ khi Mạc Đình Kiên tới cửa tìm cô, hơn một tháng nay cô chưa gặp lại anh, cô chỉ nhìn thấy anh qua bức ảnh chụp mờ trên mạng.
Nhưng từ đường nét trên tấm ảnh đó có thể nhìn ra người trong tấm ảnh chính là Mạc Đình Kiên.
Sau khi Hạ Diệp Chi lái xe về nhà, cô đã sắp xếp tất cả bức ảnh trên mạng trong hai tháng nay lại.
Lúc xuất hiện tin tức và bức ảnh đầu tiên, cô chắc chắn rằng Tô Miên đã có thai rồi.
Nhưng gần đây tin tức và hình của họ đều là cảnh họ ra vào bệnh viện, Mạc Đình Kiên cũng không đứng ra ngăn cản, xem ra anh không muốn che giấu nữa, chuẩn bị làm một lễ cưới rồi.
Có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ công bố.
Tối hôm đó, Mạc Đình Kiên và Tô Miên…
Hạ Diệp Chi nhếch miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó tắt máy tính, đứng lên cầm điện thoại gọi cho Tạ Ngọc Nam.
…
Đúng như suy đoán của Hạ Diệp Chi, quả nhiên không tới mấy ngày, Mạc Đình Kiên và Tô Miên đã công bố tin tức kết hôn.
“Hôm qua, chủ tịch tập đoàn Mạc thị Mạc Đình Kiên đã công bố tin tức kết hôn với vợ chưa cưới của mình tại một bữa tiệc tối thương mại, thời gian tổ chức là giữa tháng sau…”
Tin tức này vừa công bố ra ngoài, toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố Hà Dương lại sôi sục lên.
Hạ Diệp Chi ngồi trước TV, vừa xem bản tin vừa ăn mì.
Ngày mai là ngày mở phiên tòa, cô không có tâm trạng nấu cơm, cũng không có tâm tư suy nghĩ những thứ khác.
Cô chỉ biết, cô nhất định phải lấy được quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ.
Sáng hôm sau, Hạ Diệp Chi ăn mặc chỉnh tề đi tới tòa án.
Cô gặp Tạ Ngọc Nam trước cổng tòa án.
Tạ Ngọc Nam để ý vầng thâm dưới đáy mắt cô, hỏi: “Tối qua em không ngủ được sao?”
“Vào lúc này rồi có thể ngủ ngon giấc mới lạ?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam: “Vầng thâm dưới mắt anh cũng rất rõ.”