Không sai, người ngồi ở trong xe chính là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không để ý tới Tiêu Thâm. Vì dù sao hắn cũng không có hứng thú đối với việc mình và Mạc Cẩm Vân giống nhau như thế nào.
Tiêu Thâm cũng không mong Mạc Đình Kiên có thể để ý đến anh ta, anh ta lẩm bẩm: “Hai chị em các người đều đối xử rất tàn nhẫn với chính mình.”
Rõ ràng là quan tâm hơn so với bất cứ ai khác nhưng lại luôn ép buộc chính mình phải từ bỏ, việc này cũng giống như tự cắt đi da thịt của chính mình. Dáng vẻ quyết tâm này khiến một người dù trong tay đã dính qua vô số mạng người như Tiêu Thâm cũng cảm thấy kém cỏi hơn.
Đến anh ta cũng không đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ bật cười một tiếng: “Trở về đi, chút nữa cô ấy sẽ tỉnh.”
Tiêu Thâm cũng không phải là người nhiệt tình, mọi việc anh ta làm đều là được Mạc Đình Kiên bày mưu tính kế cho.
Nếu Mạc Đình Kiên đồng ý khuyên Mộ Cẩm Vân đi chữa bệnh thì anh ta sẽ đáp ứng một điều kiện của Mạc Đình Kiên.
Mộ Cẩm Vân ra nước ngoài chữa bệnh, Mạc Đình Kiên còn cho người sắp xếp tất cả xong xuôi, bày ra mười phần thành ý.
Mà Tiêu Thâm cũng không thể đi theo, bởi vì anh ta đã đồng ý với Mạc Đình Kiên là đi theo bảo vệ Hạ Diệp Chi.
Đây là sự giao dịch giữa hai người đàn ông đáng tin cậy, không có người thứ ba biết, vẫn luôn rất bí mật.
Mạc Đình Kiên vừa dứt lời lại mạnh mẽ hít một hơi thuốc lá ở giữa ngón tay. Sau đó anh bóp tắt, khởi động ô tô rời đi.
Dưới ánh đèn xe chiếu vào, Tiêu Thâm nheo mắt lại.
Anh ta nhìn Mạc Đình Kiên lái xe rời đi mới quay người đi về xe của mình.
Anh ta chỉ định nhìn Định Tình trong chốc lát, lại phát hiện ra Hạ Diệp Chi hình như không có tỉnh. Anh ta đi đến thò tay gõ lên cửa sổ bên ghế phụ.
Anh ta gõ liên tục vài cái, Hạ Diệp Chi mới ung dung tỉnh lại.
Vừa rồi cô ngủ thiếp đi, lúc này có chút mơ màng. Cô sững sờ phát hiện ra mình vẫn còn ở trong xe, lúc này mới nhớ ra những chuyện trước đó.
Hạ Diệp Chi liếc mặt nhìn Tiêu Thâm đang đứng ngoài cửa sổ xe chờ cô xuống. Lúc này cô mới cuống quýt cầm túi của chính mình, mở cửa xuống xe.
Tiêu Thâm đã đi vòng ra đằng sau, lấy vali ra giúp cô. Lúc cô bước xuống, đúng lúc anh ta đẩy vali tới, trực tiếp xách đi vào nhà đơn vị.
Hai người cùng đứng chờ thang máy.
Vào rạng sáng nên thang máy đến rất nhanh, bước vào thang máy hai người đều không nói chuyện, chủ yếu là cảm thấy không có lời gì để nói.
Hạ Diệp Chi có chút buồn ngủ, khoé mắt hơi chát chát.
Khi bọn họ lên tầng hai, Hạ Diệp Chi nói với Tiêu Thâm một tiếng: “Vất vả rồi!”
Tiêu Thâm chỉ gật đầu, trở về phòng anh ta mà không ngoảnh lại.
Hạ Diệp Chi trở về nhà của mình. Trong phòng khách còn có đồ chơi mà lần trước Mạc Hạ tới chơi quên lấy đi.
Sau khi cô bật đèn của mỗi phòng thì ngồi xuống ghế sofa, cảm thấy chỉ cần đi thêm một bước cũng mệt mỏi.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm một gối ôm ôm vào ngực. Cô mệt mỏi dựa vào ghế, không muốn động đậy thêm chút nào.
Cứ như vậy, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô là do bị lạnh làm cho tỉnh.
Sau khi về đến nhà, cô ngồi bất động trên ghế sofa, thành phố Thượng Hải Xuân vào mùa đông vẫn có chút lạnh.
Hạ Diệp Chi thấy hơi nghẹt mũi, cô liên tiếp hít mũi hai lần, vẫn thấy không quá dễ chịu.
Bên ngoài trời đã sáng, Hạ Diệp Chi lấy điện thoại động từ trong túi ra, nhận ra đã tám giờ sáng.
Cô ngủ trên ghế sofa cũng không lâu, chỉ hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô để điện thoại di động xuống, muốn đứng dậy. Nhưng cô cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, cả người lại nặng nề ngã trên sofa.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, hơn nữa ngủ không đủ giấc. Tối qua lại bị lạnh nên cực kỳ đau đầu. Bình thường cơ thể của cô cũng không yếu như thế.
Hạ Diệp Chi chậm dãi nhắm mắt lại, chống đỡ cơ thể muốn thử đứng lên một lần nữa.
Hôm nay là thứ bảy, trước hết cô muốn đi gặp Mạc Hạ một chút, đi làm chuyện của chính mình.
Loading...
Hơn nữa trước khi gặp Mạc Hạ, cô phải tắm rửa thay quần áo, trang điểm, sắc mặt của cô quá kém. Mạc Hạ thông minh sẽ lo lắng. Hạ Diệp Chi nghĩ về Mạc Hạ như động viên chính mình, trái lại thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa.
Sau khi xả nước nóng ra, cô cảm thấy càng đau đầu hơn, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Hạ Diệp Chi cởi quần áo ra, ngửa đầu để cho nước ấm xối vào mặt mình, muốn để cho mình tỉnh táo một chút.
Cô cảm thấy mình thật sự tỉnh táo hơn một chút thế nhưng đầu càng đau, cơ thể như nhũn ra, mềm đến nỗi sắp đứng không vững.
Hạ Diệp Chi loạng choạng hai cái, duỗi tay vịn vào tường nhưng cảm giác đứng không vững ngày càng trở nên rõ ràng. Cô theo tường trượt xuống mắt đất.
Cô nằm trên mặt đất, phía trên bọt nước theo vòi hoa sen xối ra không ngừng.
Lúc đầu, cô còn nghe thấy tiếng nước rơi trên nền gạch “Tách..tách”. Giọt nước rơi trên mắt cô, Hạ Diệp Chi không mở được mắt, có chút khó chịu chớp chớp.
Cô cũg không biết mình nằm trên mặt đất bao lâu. Càng lâu ý thức của cô càng trở nên mơ hồ, đến âm thanh nước chảy ra từ vòi hoa sen rơi xuống đất cô cũng không nghe thấy, bên tai chỉ có tiếng ong ong.
Loại cảm giác này giống như sắp chết…
Hạ Diệp Chi miễn cưỡng giật giật khoé môi thậm chí còn nghe nhầm có người gọi tên mình.
Hơn nữa còn là tiếng của Mạc Đình Kiên.
Nghe nói một khắc trước khi chết, con người sẽ sinh ra rất nhiều ảo giác tốt đẹp. Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, lập tức Hạ Diệp Chi hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay khoảng khắc tiếp theo, cửa phòng tắm bị người dùng sức phá đến “ầm” một tiếng, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Mạc Đình Kiên xuất hiện ở cửa.
Bởi vì chạy dữ dội nên tóc anh bị gió thổi loạn, bộ âu phục trên người vốn được ủi giờ cũng bị nhăn nhúm, nhìn qua như là vội vàng chạy tới!
Anh đứng ở cửa phòng tắm, khi ánh mắt nhìn xuống Hạ Diệp Chi đang nằm trên mặt đất, cảm xúc trên mặt thoáng cứng lại, cả người cũng theo đó run lên.
Mạc Đình Kiên nhanh chóng ổn định tinh thần, bước chân hơi lảo đảo đi tới. Anh kéo khăn tắm qua, trùm lên bọc lấy người Hạ Diệp Chi, ôm cô vào trong ngực, âm thanh có chút vội vàng, kêu lên: “Hạ Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nhắm mắt, mí mặt giật giật nhưng không mở ra.
Mạc Đình Kiên ôm chặt cô vào trong ngực, vòi hoa sen cũng không kịp đóng chỉ cúi đầu hôn mạnh vào trán cô, lẩm bẩm nói: “Không sao đâu…”
Khi anh vừa mới bước vào, thấy Hạ Diệp Chi không có sức sống nằm trên mặt đất. Trong khoảng khắc ấy, anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì chỉ cảm thấy cả người trống rỗng, vốn không biết mình muốn làm gì.
Anh cẩn thận bến Hạ Diệp Chi lên, cũng không đưa tay tắt vòi hoa sen, bỏ mặc nó.
Hạ Diệp Chi bất an giật giật trong ngực anh nhưng chẳng qua cũng chỉ là bỗng nhúc nhích thôi, giờ đã không còn sức để mở mắt.
Mạc Đình Kiên ôm cô đến bên giường, đổi một chiếc khăn lông lớn lau nước trên người cô rồi xoay người tìm quần áo ngủ trong tủ quần áo của cô.
Anh từng ở chỗ này, anh còn quen thuộc căn nhà này hơn Hạ Diệp Chi. Anh biết rõ thói quen sắp xếp đồ đạc của cô nên rất dễ để tìm thấy đồ mình muốn tìm ở đây.