Dung mạo xinh đẹp, lại chăm chỉ, không câu nệ tiểu tiết. Bên trong tổ kịch vài thằng nhóc có ý với Hạ Diệp Chi nhưng vẫn không ai dám nói ra.
Mấy năm nay, Hạ Diệp Chi trải qua nhiều chuyện, thay đổi rất nhanh. Khí chất cả người cũng đã khác. Cho dù bọn họ đều có tình ý với Hạ Diệp Chi. Cũng không ai dám thổ lộ, tự cảm thấy không với cao nổi.
….
Sau khi Hạ Diệp Chi ngồi xe ra đến sân bay. Chờ nửa giờ đã đến thời gian đăng ký.
Rạng sáng, chuyến bay bắt đầu, không có nhiều người nên còn nhiều vị trí trống.
Sau khi Hạ Diệp Chi lên máy bay, cô yêu cầu viên hàng không lấy cho cô chiếc chăn lông. Vị trí của cô cạnh cửa sổ, bên ngoài đen kịt một mảng, cũng không có gì đẹp mắt.
Một tháng này, cô quá bận rộn, loay hoay chỉ vào lúc đêm khuya vắng người mới có thời gian suy nghĩ một chút chuyện quyền nuôi dưỡng.
Mà chuyện của Mạc Đinh Kiên và Tô Miên vẫn chưa bị truyền thông báo chí đưa tin.
Đây là điều may mắn nhất của Hạ Điệp Chi
Cô còn có thời gian.
Tinh thần cùng thân thể đều đã cực kỳ mệt mỏi Hạ Diệp Chi tựa lưng vào ghế ngồi. Nhắm mắt lại cũng không thấy buồn ngủ nên khoát mở to mắt suy nghĩ chuyện.
Đã là hai giờ.
Máy bay hạ cánh. Hạ Diệp Chi kéo vali ra sân bay, thì nhận được điện thoại của Tiêu Thâm.
Lúc trước Tiêu Thâm nói để cho cô trở về đoàn làm phim, anh ta đã nói một lần nhưng về sau Hạ Diệp Chi lúc đi cũng quên mất. Lại nghĩ đi đến đoàn làm phim thực sự không tiện nên không để cho Tiêu Thâm đi theo.
Mấy ngày trước, Tiêu Thâm lại gọi điện thoại hỏi cô bao giờ trở về thành phố Hà Dương, bảo là muốn đi đón cô.
Lúc ấy Hạ Diệp Chi chỉ là tùy tiện nói một chút, không ngờ rằng bây giờ lại gọi điện thoại cho cô, anh ta đoán được cô sẽ ngồi chuyến bay lần này trở về sao?
Hạ Diệp Chi cầm túi trong tay, cô để túi lên trên vali, dùng một tay để nghe điện thoại.
Cô còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Tiêu Thâm ở đầu dây bên kia hỏi: “Hạ tiểu thư, cô xuống máy bay rồi sao?”
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa hỏi:” Làm sao anh biết tôi xuống máy bay?”
Ba giờ sáng lối ra của sân bay không có người nào, Hạ Diệp Chi chỉnh lại áo khoác của mình, nhanh chân bước ra ngoài.
“Nửa giờ trước, tôi gọi một cuộc điện thoại, không kết nối được. Lúc trước tôi đã từng nói với cô, muốn tham gia tiệc rượu hơ khô thẻ tre sau đó mới trở về. Nhưng cô sốt ruột trở về, nhất định đêm đó sẽ đặt trước vé máy bay.” Tiêu Thâm phân tích có lý, làm cho người tin phục.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Đúng, tôi đã xuống máy bay, hiện tại sắp ra khỏi đây rồi.”
“Cô ở lối ra nào, tôi đi lái xe tới đó đón cô.” Kèm theo lời Tiêu Thâm nói, Hạ Diệp Chi nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng động cơ xe.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, mới ngẩng đầu nhìn: “Tôi ở lối ra E.”
“Chờ tôi ba phút.” Tiêu Thâm nói xong lập tức cúp điện thoại.
Sau khi Hạ Diệp Chi ra ngoài, đứng bên ven đường chờ Tiêu Thâm lái xe tới. Bên cạnh chỉ có tốp năm tốp ba người, Hạ Diệp Chi chỉnh lại quần áo, cảm thấy mùa xuân ở thành phố Thượng Hải Dương năm nay cực kỳ lạnh.
Không đến ba phút, Tiêu Thâm tới.
Hạ Diệp Chi thị lực tốt, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Thâm đi xe tới bên cạnh.
Tiêu Thâm lái xe đến trước mặt Hạ Diệp Chi, sau khi dừng hẳn xe, anh ta xuống xe giúp cô đem vali bỏ vào cốp sau.
Kỳ thật Hạ Diệp Chi định tự mình nâng lên, nhưng Tiêu Thâm đã xuống, cô cũng không nói thêm gì, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
Cô thực rất mệt mỏi.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Sau khi Tiêu Thâm cất vali xong, rồi đi vòng qua phía trước lái xe.
Thấy hắn lên xe, Diệp Chi lại hỏi:” Anh chờ bao lâu?”
“Lúc gọi điện thoại cô kết nối được, tôi lái xe đến đây. Có máy bay đến trạm, là tôi gọi điện thoại di động cho cô. Lúc cuối cùng có thể gọi được, chính là lúc cô xuống máy bay.” Cách này mặc dù có chút phiền phức nhưng vẫn rất hữu dụng.
“Thật sự anh không cần như vậy.” Ý của Hạ Diệp Chi là Tiêu Thâm không cần dụng tâm như vậy.
Tiêu Thâm không quay đầu lại, lái xe vẫn rất ổn. Lời nói ra có phần cố chấp nhưng lại rất có đạo lí: “Bây giờ cô là chủ của tôi, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ cô an toàn. Buổi tối con gái ra ngoài một mình là không nên, rất nguy hiểm.”
Loading...
Hạ Diệp Chi im lặng nghe Tiêu Thâm nói.
Tiêu Thâm vẫn không quay lại nhìn Hạ Diệp Chi, hắn cũng không cần cô cho mình câu trả lời, hắn chỉ làm việc hắn cho là nên làm mà thôi.
Có lẽ tâm tình lúc này của Hạ Diệp Chi vô cùng phức tạp.
Giờ đây ngày xuân khuya lạnh lẽo, Hạ Diệp Chi mang theo một thân mệt mỏi rã rời nhưng vẫn phải một mình lên máy bay trở về. Bản thân lại phải đương đầu với một trận đánh ác liệt mà biết trước mình chẳng có bao nhiêu phần thắng. Chính lúc này cô thấy lòng mình yếu đuối hơn bao giờ hết.
Nhưng cũng tại giây phút này ,cô lại thấy được một tia cảm động, là cảm giác ấm áp khi được quan tâm.
Không có nhà để về mà bốn phía đều là người lạ. Cảm nhận được nhiều sự “quan tâm” nhưng lại đến từ những người không thân chẳng có mấy ai thiện chí cả.
Ví dụ như việc hơ khô thẻ tre ngăn cản người khác đón Tần Thủy San trong bữa tiệc, hay là như việc Tiêu Thâm cố ý đén đón cô sau khi chuyến bay hạ cánh trong đêm khuya .
Hạ Diệp Chi thấy lòng mình thật bộn bề và mệt mỏi. Nhưng sức sống giờ đây lại được rót vào, từng chút từng chút được khôi phục.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Thanh âm của cô mắc dù không lớn nhưng Tiêu Thâm đã nghe thấy: “Tôi nói rồi, tôi chỉ xem như là nghĩ vụ của một người vệ sĩ mà thôi.” Tiêu Thâm lặp lại câu đó hai lần.
“Tôi biết nhưng cũng rất cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi quay sang nhìn hắn: “Thực ra anh cũng là một người rất tốt đấy chứ.”
Tiêu Thâm nhìn cô một cái, cái nhìn mang theo sự lạnh lẽo: “Trên tay tôi đã dính rất nhiều máu của người khác , tôi không phải là người tốt.”
“Tôi chỉ nói anh là một người rất tốt chứ không phải là người tốt.” Hạ Diệp Chi nói hơi nhướng mày, trong giọng nói mang theo ý cười.
Tiêu Thâm chỉ hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm.
Hạ Diệp Chi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cứ thế mà ngủ lúc nào không hay, còn ngủ rất sâu.
Kĩ thuật lái xe của Tiêu Thâm rất tốt nên giữa đường Hạ diệp Chi không hề bị đánh thức.
Dưới tầng cư xá, hắn mở cửa xe đang chuẩn bị đánh thức Hạ Diệp Chi thì tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Tiêu Thâm nhìn lướt qua nôi dung tin nhắn liền mở của bước xuống xe. Đi đến chỗ tối bên kia đường nơi mà không cá ánh đèn chiếu đến.
Trong bóng tối ấy, có một chiếc xe dường như đang chờ Tiêu Thâm đi đến. Vốn không thể nhìn rõ chiếc xe đó trông ra sao.
Tiêu Thâm đi vòng ra phía đằng sau xe, khi thích ứng được với bóng tối rồi mới đưa tay gõ cửa.
Cửa xe hạ xuống, từ bên trong mùi khói thuốc bay ra.
Tiếng nói của người đàn ông vốn đã trầm thấp, mới hút liên tiếp mấy điếu thuốc, cuống họng bị hun đến khàn khàn: “Đón người rồi?”
“Muốn nhìn một chút không? Cô ấy đang thiếp đi trong xe đấy.” Lời nói mang theo sự quan tâm. Người như Tiêu Thâm mà có thể nói ra những lời đó, vậy mà cũng đột ngột lộ ra.
Sau đó Tiêu Thâm nhìn thấy bên trong xe, người đàn ông đó lại châm một điếu thuốc. Bật lửa tắt, mùi khói thuốc lại một lần nữa nồng nặc bay đến. Trong bóng tối âm u có một đốm sáng chợt tắt.Tiêu Thâm khẽ nhíu mày: “Mạc Đình Kiên tôi thấy anh và chị anh có điểm gì đó rất giống nhau.”