Hứa Mộ Hàn là một người trầm tĩnh, anh chỉ là nhỏ tiếng nói vài lời với Tần Thủy San, sau khi nấu chín thức ăn thì không còn tiếp tục nhỏ tiếng nói chuyện với Tần Thủy San, mà là kéo Hạ Diệp Chi nói chuyện cùng.
Anh rất khiêm tốn hỏi vấn đề về nhân vật trong mấy kịch bản, mấy người thảo luận một cuộc, bầu không khí dần dần nóng lên.
Nói đến phần sau, Tần Thủy San càng nói càng vui vẻ, liền đề nghị uống chút rượu.
Hạ Diệp Chi trên cơ bản chỉ từng uống rượu với Thẩm Lệ, liền từ chối nói: “Tôi không uống rượu.”
“Không sao, uống chút thôi.” Tần Thủy San nói, rồi bảo phục vụ bưng rượu lên.
Sau khi lấy rượu lên, Hứa Mộ Hàn giơi này chặn miệng cốc, cụp mắt nói nhàn nhạt: “Uống ít thôi, ngày mai còn nghi thức khai máy nữa.”
“Em biết mà.” Tần Thủy San gật đầu, lấy rượu bắt đầu rót.
Hạ Diệp Chi không uống, Tần Thủy San cũng không ép, Hứa Mộ Hàn uống với Tần Thủy San một ít.
Lúc ăn khuya xong trở về, họ vừa đi ra khỏi quán lẩu, Tần Thủy San liền bị vấp, suýt nữa ngã.
Cũng may Hứa Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắtnhanh đỡ lấy cô, nhíu mày nói: “Uống nhiều rồi?”
“Em chỉ uống hai ly…” Tần Thủy San ngước đầu lên, mơ hồ muốn giơ hai đầu ngón tay lên, nhưng so đi so lại không phải nhiều thì cũng là ít.
“Chắc là nồng độ cao rồi, tửu lượng của cô ấy bình thường rất tốt.” Hứa Mộ Hàn dìu Tần Thủy San, hơi chau màu.
Vì để bảo đảm cuộc gặp mặt này, Hạ Diệp Chi đưa Tần Thủy San đi đường khác Hứa Mộ Hàn.
Tuy rằng Tần Thủy San khá là say, nhưng vẫn giữ lại được một tia thần trí.
Lúc Hạ Diệp Chi đưa cô về phòng, Tần Thủy San đã hơi tỉnh táo lại rồi.
Cô ngồi trên giường, mơ hồ nói: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Điện thoại?” Hạ Diệp Chi lật giở tìm cũng không thấy, nghĩ đến lúc trước khi ra ngoài, đồ đạc của Tần Thủy San đều là Hứa Mộ Hàn cầm: “Điện thoại của cậu đang ở chỗ Hứa Mộ Hàn nhỉ?”
Sau khi Tần Thủy Hàn uống rượu, phản ứng liền có chút chậm chạp, ánh mắt ngây ngốc của cô thả vào khoảng không một lúc mới nói: “Tôi đi lấy.”
Vừa dứt lời, cô liền đứng dậy muốn đi về phía cửa.
Cô như này ra ngoài, nhất định chạy đến đập cửa phòng Hứa Mộ Hàn.
Hạ Diệp Chi thẳng tay kéo Tần Thủy San về trên sofa, Tần Thủy San còn muốn đứng lên, lực trên tay Hạ Diệp Chi càng ấn mạnh hơn: “Cậu không muốn ngày mai có tin tức lớn thì ở đây đợi tôi, tôi đi lấy giúp cậu.”
Quả nhiên, vừa nghe đến mấy chữ “tin tức lớn” này, Tần Thủy San liền bình tĩnh lại, không ầm ĩ muốn đi tìm Hứa Mộ Hàn nữa, thập phần mềm yếu kéo tay Hạ Diệp Chi: “Vậy cậu lấy giúp tôi nha…”
Hạ Diệp Chi chẳng quen với dáng vẻ thỏ trắng này của Tần Thủy San chút nào, cô rút tay ra: “Vậy tôi đi lấy giúp cậu trước, cậu đợi đó.”
Hạ Diệp Chi đi ra ngoài cửa, lúc đi ra, lúc lật tay đóng cửa, liền nhìn thấy Tần Thủy San vẫn nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt tuyệt vọng. Ánh mắt đó khá giống Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi không kìm được mà cười.
Sau khi Hứa Mộ Hàn nhìn Tần Thủy San cùng Hạ Diệp Chi lên xe, mới bắt xe quay về, cho nên chậm hơn hai người họ một chút.
Lúc Hạ Diệp Chi đi gõ cửa, Hứa Mộ Hàn cũng vừa quay về, gọi điện thoại cho Tần Thủy San, liền phát hiện điện thoại của Tần Thủy San ở chỗ của mình.
Đang nghĩ làm thế nào để đưa qua cho Tần Thủy San, cửa phòng liền vang lên.
“Ai đó?” Hứa Mộ Hàn đi đến bên cửa hỏi.
Hạ Diệp Chi đáp lại một tiếng: “Là tôi, Hạ Diệp Chi.”
Hứa Mộ Hàn nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, lúc này mới mở cửa.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy Hứa Mộ Hàn, cũng không nhiều lời: “Tôi đến lấy điện thoại.”
“Đợi tôi một lát.” Hứa Mộ Hàn nói xong, liền quay người trở vào phong lấy điện thoại ra, lúc đưa cho Hạ Diệp Chi, Hứa Mộ Hàn hỏi cô: “Cô ấy không sao chứ?”
Cô ấy, đương nhiên là chỉ Tần Thủy San.
“Không sao, ngày mai chắc sẽ không làm lỡ việc chính.” Hạ Diệp Chi cũng không ở lâu, lại nói thêm: “Tôi đi trước nhé.”
Cô vừa quay người, Hứa Mộ Hàn liền đóng cửa ngay.
Hạ Diệp Chi bước lên vài bước là nơi chuyển góc của hành lang, bỗng nhiên cô dừng lại.
Vừa rồi, hình như cô nghe thấy tiếng bước chân?
Loading...
Tuy rằng ở hành lang trải thảm đỏ, nhưng tiếng bước chân trầm buồn kiểu đó, chắc cô không nghe nhầm.
Giây tiếp theo, Tô Miên liền bước ra từ nơi chuyển góc.
Cô mặc một bộ váy liền màu đen, chân đi giày cao gót, cầm túi trên tay, nhìn có vẻ cũng vừa ở ngoài về. Còn quần áo trên người Hạ Diệp Chi cũng chưa thay ra, cũng giống như là vừa từ bên ngoài trở về.
Hạ Diệp Chi vẫn đứng nguyên bất động, liếc nhìn Tô Miên.
Ánh mắt của Tô Miên nghiền ngẫm, khoanh hai tay, giọng nói kỳ lạ nói: “Đêm khuya rồi, cô Hạ thật có hứng thú ha. Đây là muốn ra ngoài? Còn mới về nữa.”
Hạ Diệp Chi cười khẽ một tiếng, nói chuyện chậm rãi, giọng nói thờ ơ không để ý: “Không sánh được với hứng thú của cô Tô đây, nếu không phải Mạc Đình Kiên không ở đây, dáng vẻ này của cô từ bên ngoài về, tôi còn tưởng cô vừa hẹn hò xong đấy.”
Ánh mắt của Tô Miên trở nên sắc bén hẳn lên: “Mạc Đình Kiên không cần cô nữa, bản thân cô sống không tốt, cũng đừng nghĩ chúng tôi sống không tốt, mới cố ý nói những lời này, ác ý đoán tôi.”
“Nếu như cô thật sự sống tốt, sẽ không giống như bị mắc bệnh hoang tưởng hãm hại, luôn cảm thấy tôi đang hãm hại cô, sẽ uy hiếp đến cô vậy. Cho nên, cô luôn lôi hết tâm tư ra nghĩ cách đối phó tôi.”
Hạ Diệp Chi hơi cong môi cười, đáy mắt là sự châm biếm không chút che dấu.
Sắc mặt của Tô Miên trong phút chốc lạnh lùng lại, một gương mặt nhăn lại, trong mắt thể hiện một tia oán hận, nhìn chăm chăm vào Hạ Diệp Chi.
Hai người chẳng ai nói gì nữa, khung cảnh nhất thời dừng lại, trong hành lang yên tĩnh đến tiếng gió cũng không có.
Hồi lâu, Tô Miên cười khẽ một tiếng, chầm chậm nhấc chân bước lên phía trước.
Lúc đi qua bên cạnh Hạ Diệp Chi, Tô Miên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, giọng nói khinh miệt: “Đôi khi, tôi thật sự rất tán thưởng kiểu thứ gì cũng không có, nhưng lại không để bất cứ thứ gì vào mắt của cô. Nhưng, các người sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá cho sự vô tri và ngu ngốc của mình.”
Cô nói xong, liền đi qua Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ lời Tô Miên nói, tổng kết lại một chút, đại khái Tô Miên đang nói cô… kiêu ngạo?
Cô kiêu ngạo sao?
Kiêu ngạo thì không có, nhưng thực sự thì chưa từng để Tô Miên vào mắt.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn một cái, cũng chỉ nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Tô Miên, nâng cằm kiêu ngạo bước đi.
Tô Miên quả thực có chút thể hiện tư thế cao cao tại thượng, nhưng không phải ai cũng lép vế với những kiểu người như này.
Bị Tô Miên làm lỡ thời gian ở hành lang, lúc Hạ Diệp Chi quay về phòng của Tần Thủy San, Tần Thủy San đã ngủ rồi.
“Tần Thủy San, tỉnh dậy?” Hạ Diệp Chi giơ tay khẽ lay Tần Thủy San, muốn gọi cô ấy tỉnh dậy tắm rửa rồi hẵng ngủ.
Nhưng Tần Thủy San đã ngủ say như chết rồi, lật người ngủ càng say, vốn chẳng có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Hạ Diệp Chi chỉ đành bỏ đi, dù sao đã ngủ rồi, vậy thì để sáng mai dậy rồi tắm.