Mạc Đình Kiên liếc về phía cửa, lúc này mới hơi thả lỏng dựa người về phía sau, biểu cảm lạnh giá dần dần biến mất, chỉ còn lại đôi lông mày hơi nhíu lại, thể hiện ra sự phiền não của anh ấy lúc này.
Khổ tâm sao?
“Hừm.” Mạc Đình Kiên tự cười một tiếng, nhíu mày, mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo chỉ có một cái khung ảnh, khung ảnh đó ngày trước anh từng bày trên bàn làm việc, trong khung ảnh là tấm ảnh của Hạ Diệp Chi.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt trên tấm ảnh, tự nói với mình: “Tôi không hề khổ não.”
……
Một mình Hạ Diệp Chi đến khách sạn, sau khi bỏ đồ vào hành lý liền mở một cuộc họp, sắp xếp kỹ càng việc của mấy ngày nay.
Ngày khai máy là ba ngày sau.
Tần Thủy San có hơi sùng bái đối với việc này, mỗi lần khai máy đều đặc biệt đi tìm một vị thầy bói nào đó để xem ngày, nghe nói còn rất đắt.
Hạ Diệp Chi không sùng bái, nhưng cũng tôn trọng cách nghĩ của Tần Thủy San
Sau khi kết thúc cuộc họp đã là sáu giờ tối, đến giờ ăn cơm.
Hậu cần đặt một nhà hàng buffet hải sản, mọi người cùng nhau qua đó ăn.
Đến thành phố bên bờ biển tất nhiên phải đi ăn hải sản rồi.
Nhà hàng khá là sang trọng, tuy là buffet, nhưng giá tiền cũng không phải rẻ.
Sau khi Tô Miên bị Tần Thủy San bỏ lại ở nhà hàng trước đây, cả thời kỳ họp hành cũng không hề nhìn thấy Tô Miên đến phòng họp.
Dù sao, chức vị của Tô Miên cũng chỉ là một nhân viên nhàn rỗi có cũng như không, kiểu cuộc họp nói chuyện chính như này, ngược lại cô không muốn tham gia.
Lúc sắp xuất phát, họ còn cố ý gọi Tô Miên.
“Tôi không đi đâu, đã hẹn bạn bè đi ăn tối rồi.” Tô Miên trả lời một câu.
Tần Thủy San chỉ mong Tô Miên không đi.
“Tuổi này rồi còn nghĩ bản thân là thiếu nữ không biết gì hết sao? Làm cái khỉ gì chứ! Nhìn thấy là buồn nôn.” Tần Thủy San và Hạ Diệp Chi cùng nhau đi ra ngoài khách sạn, không ngừng mỉa mai châm chọc Tô Miên.
Hạ Diệp Chi không có sở thích nói xấu sau lưng người khác, cũng biết tính cách của Tần Thủy San như thế nào, cũng không khó chịu.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, người của đoàn phim đi bộ qua đó.
Hạ Diệp Chi một tay cầm túi, một tay buông thõng bên mình, đi chầm chậm, cũng nghe Tần Thủy San nói suốt cả quãng đường.
Lúc qua đường, Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Tần Thủy San, nói một câu: “Cậu dám nói những lời này trước mặt Tô Miên không?
Tần Thủy San ngừng lại, chần chừ nói: “Không dám.”
“Bạn trai cô ta là hậu phương lớn của chúng ta, xem ra Mạc Đình Kiên đối xử với Tô Miên cũng không tệ, tôi không dám nói trực tiếp với Tô Miên!” Đây cũng là điều bực dọc nhất của Tần Thủy San.
Nếu không phải có Mạc Đình Kiên, cô mới không sợ Tô Miên.
Cho dù bố của Tô Miên là quan cao thì có sao, trên bố của cô ta cũng có người. Quan hệ trong này quá là phức tạp, một biến cố nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến cục diện, không phải ân oán đơn giản giữa hai người phụ nữ là có thể nói rõ.
Không có Tô Miên tham gia bữa tiệc tối, mọi việc đều rất thuận lợi, ngoại trừ giữa buổi Hứa Mộ Hàn suýt nữa bị nhận ra thì không có bất cứ sai sót gì.
……
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ đoàn phim bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Cho đến trước ngày khai máy một ngày, tất cả mọi người lại cùng nhau mở một cuộc họp lớn.
Trở về phòng đã sắp nửa đêm rồi.
Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, lại nhận được điện thoại của Tần Thủy San: “Chi Chi, ra ngoài ăn đồ ăn khuya đi.”
“Mười hai giờ rồi, cậu muốn ăn đồ ăn khuya? Không phải cậu nói muốn giảm cân sau?” Hạ Diệp Chi cảm thấy, lúc này Tần Thủy San gọi cô ra ngoài ăn đồ ăn khuya có chút kỳ lạ.
“Cậu biết mà, sau khi khởi quay thì sẽ rất bận rộn. Đã đến đây ba ngày rồi, tôi còn chưa nói chuyện được mấy câu với bạn trai…” Tần Thủy San nói bạn trai, đương nhiên là chỉ Hứa Mộ Hàn
“Cậu muốn hẹn hò với Hứa Mộ Hàn, thì lấy tôi ra làm bình phong phải không?” Tần Thủy San đây là sợ bị truyền thông chụp được, cho nên cố tình gọi cô. Cho dù đến lúc đó bị chụp được, cũng thêm lý do giải thích.
“Người ta đều là bạn bè mà, làm ơn đi ~” Tần Thủy San cố ý ngọt giọng, làm nũng với cô.
Tần Thủy San đối xử với Hạ Diệp Chi không bạc, Hứa Mộ Hàn cũng là một người tốt, Hạ Diệp Chi đương nhiên không có lý do gì để từ chối thỉnh cầu của Tần Thủy San.
“Được, đợi tôi thay quần áo.”
Thấy Hạ Diệp Chi đồng ý rồi, Tần Thủy San cũng rất vui: “Tôi qua đó tìm cậu!”
Loading...
Hạ Diệp Chi vừa thay xong quần áo, tiếng chuông cửa liền vang lên.
Hạ Diệp Chi chải lại tóc của mình, cầm túi mở cửa, liền nhìn thấy Tần Thủy San đã đợi trước cửa rồi.
“Đi thôi!” Tần Thủy San trang điểm, còn cố ý thay một chiếc váy liền áo.
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn lại áo khoác quần dài trên người, thiết nghĩ, quả nhiên người phụ nữ đang yêu đương có khác.
Tần Thủy San khoác tay cô đi ra ngoài: “Cậu muốn ăn gì?”
Hạ Diệp Chi không quen lắm với việc thân thiết Tần Thủy San đến vậy, thử nghĩ rút cánh tay của mình ra: “Gì cũng được.”
Tần Thủy San không buông tay, ngược lại còn níu chặt hơn, còn vui vẻ đề nghị: “Vậy ăn lẩu nhé, được không?”
“Không phải cậu nên hỏi Hứa Mộ Hàn thích ăn gì à?” Hạ Diệp Chi hết cách, chỉ có thể để Tần Thủy San khoác tay cô như vậy.
Trên gương mặt Tần Thủy San nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh ấy không kén chọn, món nào cũng ăn, chỉ xem cậu muốn ăn gì.”
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ liếc Tần Thủy San một cái, dù sao thì rất hiếm thấy dáng vẻ cô gái bé nhỏ như này của Tần Thủy San.
Lúc hai người đi thang máy xuống, còn gặp một nhân viên đoàn phim ra ngoài mua đồ ăn quay về ở đonà phim.
“Chị San, muộn thế này rồi ra ngoài sao?”
Tần Thủy San cười nói: “Ra ngoài ăn khuya với biên kịch của chúng ta, muốn đi cùng không?”
Thật là trơ mắt nói dối.
Người đó thấy Tần Thủy San và Hạ Diệp Chi thân thiết như vậy, quan hệ của người là bạn bè cùng nhau ra ngoài ăn khuya, Tần Thủy San chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhân viên đó liền rất tự giác nói: “Không đi đâu, chúng tôi còn chưa đói.”
Ra khỏi khách sạn, Hạ Diệp Chi hỏi Tần Thủy San: “Hẹn gặp nhau ở đâu?”
“Phải đi xe qua đó, một tòa mỹ thực ở bên đó.” Tần Thủy San gọi một chiếc xe taxi, ra hiệu cho Hạ Diệp Chi lên xe.
Hạ Diệp Chi cùng Tần Thủy San đến quảng trường phố mỹ thực, đã nhìn thấy Hứa Mộ Hàn.
Dáng người Hứa Mộ Hàn cao, khí chất khác với những người khác, rất thu hút ánh mắt chú ý của người khác.
Hai người bước đến trước mặt Hứa Mộ Hàn, Hứa Mộ Hàn liếc Tần Thủy San một cái, rồi nhìn về phía Hạ Diệp Chi, hỏi ý kiến cô: “Ăn lẩu phải không?”
Hứa Mộ Hàn khách sáo như vậy, Hạ Diệp Chi cũng rất thoải mái: “Được thôi.”
Hai người liền tìm một quán lẩu gần đó.
Tuy rằng Hạ Diệp Chi cũng là người nổi tiếng thường lên hot search, nhưng vốn không phải mỗi một người đều có thời gian rảnh như thế để lướt hot search, sau khi họ bước vào, ngược lại cũng chẳng có ai nhận ra.
Nhưng, khí chất của ba người họ rốt cuộc khác với người thường, thu hút ánh mắt chú ý của nhiều người.
Hạ Diệp Chi cũng chú ý đến điểm này: “Tìm một phòng ngồi.”
Mấy người bước vào phòng ngồi, Tần Thủy San ngồi cạnh Hứa Mộ Hàn, hai người nhỏ giọng nói chuyện, tuy rằng không có hành động nào ngọt ngào, nhưng nhìn có vẻ cũng rất thân thiết tự nhiên.
Hạ Diệp Chi một mình ngồi đối diện hai người họ, lặng lẽ trộn xốt chấm, bắt đầu có chút hối hận đã đồng ý với Tần Thủy San ra ngoài ăn khuya. Cô cảm thấy cô bây giờ chính là một cái bóng đèn.