Hiếm khi thấy được dáng vẻ Mạc Đình Kiên bị nghẹn không nói được lời nào, Hạ Diệp Chi rất không nể mặt cười phá lên.
Cô đem đầu mình vùi vào bộ ngực của Mạc Đình Kiên, buồn rầu cười thành tiếng.
Mặt Mạc Đình Kiên đen lại, không cảm xúc mặc cho Hạ Diệp Chi cười anh.
Qua một lúc sau, anh như thể lại giống như không cam tâm, đưa tay đánh lên đùi Hạ Diệp Chi một cái: “Không cho cười!”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên, một đôi mắt vừa sáng vừa giọt nước trơn bóng, mặt hơi hồng nhẹ: “Vậy anh thừa nhận hay không, em có thể làm được việc mà anh không làm được?”
“Em đây là đang quấy rối làm càn!” giọng Mạc Đình Kiên lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra, anh không hề tức giận thật sự.
Hạ Diệp Chi nháy lông mày: “Anh vẫn là không nói đạo lý nha!”
Mạc Đình Kiên híp con ngươi lại, uy hiếp cô: “Em nói lại một lần nữa?”
Hạ Diệp Chi mới không dám nói lại lần nữa, nếu không không phải là kiếm thêm chuyện à?
Cô ở trong phòng nhìn một vòng xung quanh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Hạ Hạ đâu? Nó…không sao chứ?”
Vấn đề này lúc trước đã muốn hỏi, nhưng lại có chút sợ hãi.
Khi đólửa lớn như vậy, cô thật sự rất sợ Mạc Đình Kiên đi chậm một bước.
Nhắc đến Mạc Hạ, ngữ khí của Mạc Đình Kiên cũng trở nên nghiêm túc: “Nó không sao.”
Lúc anh xông vào phòng của Mạc Hạ, phát hiện sức lửa vẫn chưa hề thiêu đến phòng của Mạc Hạ, chỉ có điều là khí độc đã cuồn cuộn trong phòng.
Nếu như anh đến chậm một chút, khả năng chính là không nhìn thấy được Mạc Hạ sống vui vẻ rồi.
Mà Mạc Hạ cũng là một đứa trẻ thông minh, lúc vừa hay ý thức được, liền tự mình trốn trong phòng tắm.
Sau khi Mạc Đình Kiên tìm được con bé, liền xé ngay tấm chăn bộc Mạc Hạ lại, đưa con bé từ tầng ba bỏ xuống.
Đứa trẻ mới lớn như vậy, mặc dù rất nhiều chuyện không hiểu lắm, nhưng cũng biết sợ hãi.
Anh vẫn còn nhớ, lúc anh đem Mạc Hạ ôm ở bệ cửa sổ, con bé bị dọa đến mặt mày trắng bạch, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu.
con békhông muốn nhảy, con bésợ.
Trong mắt Mạc Đình Kiên đều nhìn thấy, nhưng vẫn là không chút do dự thả con béxuống phía dưới.
Ra giường có khả năng chịu được trọng lượng của một đứa bé nhỏ, nhưng không chịu được Mạc Đình Kiên, sau đó anh chỉ có thể xuôi theo con đường đi ra ngoài.
Chỉ là, chuyện nguy hiểm như vậy, chính là không cần thiết cho Hạ Diệp Chi biết.
Hạ Diệp Chi dĩ nhiên tin tưởng nhất là Mạc Đình Kiên.
Anh nói Mạc Hạ không sao, Hạ Diệp Chi liền tin.
“Vậy nó đang ở đâu?” hiện tại cô muốn được gặp Mạc Hạ.
“Anh liền trong đêm cho người đưa nó đến thành phố Hà Dương.” Mạc Đình Kiên nói.
Hạ Diệp Chi nghe xong lời anh, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cũng tốt.”
Rời khỏi chốn nước Mỹ thị phi này, Mạc Hạ ở thành phố Hà Dương mới là an toàn nhất.
“Chỉ cần nó không xảy ra chuyện, thì em yên tâm rồi.” Hạ Diệp Chi cảm thấy, cô nợ Hạ Hạ quá nhiều rồi.
Hai người đều trầm mặt trong chốc lát.
Qua một lúc sau, Hạ Diệp Chi thay đổi thành một loại ngữ khí thương lượng, cùng Mạc Đình Kiên nói: “Mạc Đình Kiên, em là nghiêm túc đó, em không thể cùng anh quay về thành phố Hà Dương, em muốn đến chỗ Lưu Chiến Hằng, em muốn giúp anh tra ra, anh ta rốt cuộc là vì cái gì mà hận anh như vậy.
“Hạ Diệp Chi!” Mạc Đình Kiên cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mà nói: “Mạc Đình Kiên anh cần một người phụ nữ đi vào nguy hiểm vì mình sao?”
Hạ Diệp Chi cũng có phần thấp thỏm sốt ruột.
Cô gia tăng ngữ khí, giọng nói cũng cất cao hơn: “Em biết anh không cần! Nhưng là em muốn giúp anh, em đau lòng vì anh, em không muốn để anh có chuyện, em muốn giúp anh! Anh có hiểu không? Em muốn giúp anh!”
Cô liên tục nói mấy câu “Em muốn giúp anh”.
Mạc Đình Kiên xoay đầu hướng sang một bên, không nhìn cô nữa.
Anh đang không lên tiếng cự tuyệt đề nghị của cô.
Hạ Diệp Chi biết nói không động được anh, nên trước lúc anh muốn đưa cô quay về, mới có thể liều mạng như vậy phản kháng.
Rất lâu, giọng của Mạc Đình Kiên từ từ vọng đến: “Nếu như Lưu Chiến Hằng biết em đang lừa anh ta thì sao? Em có nghĩ qua hắn sẽ làm gì không?”
Loading...
“Anh ta sẽ không phát hiện được!” Hạ Diệp Chi mười phần khẳng định nói.
“Nếu như thì sao? Nếu như anh ta đã phát hiện?” Mạc Đình Kiên tự hỏi tự đáp: “Anh ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn ra sức hành hạ em!”
Điểm này Hạ Diệp Chi đương nhiên hiểu.
Cho nên, cô chỉ có thể thành công mà không được thất bại,
“Mạc Đình Kiên, tin tưởng em!” Hạ Diệp Chi nắm lấy tay Mạc Đình Kiên, gương mặt kỳ vọng mà nhìn anh.
Cô muốn anh làm sao tin tưởng cô, cô thật sự có khả năng bảo vệ tốt bản thân?
Mạc Đình Kiên nắm lại tay cô, mười phần dùng lực.
Thậm chí Hạ Diệp Chi cũng không dám nói cho Mạc Đình Kiên biết, Lưu Chiến Hằng còn muốn đem cô đi cứu Lưu Loan Loan.
Lưu Loan Loan bệnh rất nặng, nếu như phải làm phẫu thuật cấy ghép, cô và Lưu Loan Loan đều cần phải điều dưỡng thân thể, để lúc sức khỏe hai người trong trạng thái ổn định tốt nhất thực hiện phẫu thuật.
Cho nên nói về an toàn, đó là bởi vì Lưu Chiến Hằng còn muốn dùng cô cứu Lưu Loan Loan, thì sẽ không để cô xảy ra chút chuyện gì.
Mà nơi nguy hiểm chính là chỗ này, không biết Lưu Chiến Hằng khi nào thì sẽ muốn bổ xẻ thân thể cô ra, từ trong cơ thể cô lấy ra cơ quan đặt vào thân thể Lưu Loan Loan.
Những chuyện này, cô không dám nói với Mạc Đình Kiên.
Vốn Mạc Đình Kiên chỉ không đồng ý cô xả thân đi vào nguy hiểm.
Nếu lại để Mạc Đình Kiên biết được những việc này, Mạc Đình Kiên sẽ cự tuyệt không thể để cô lại quay về bên Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, trở mình xuống giường, mặc áo khoác đi đến sân thượng.
Hạ Diệp Chi nắm lấy áo choàng lớn nhìn về phía sân thượng bên ngoài, liền trở mình mặc áo choàng lớn vào,hướng về sân thượng đi qua.
Bên ngoài sân thượng là không khí ảm đạm cùng với ánh đèn thưa thớt.
Mà Mạc Đình Kiên, giữa những ngón tay anh kẹp một điếu thuốc thơm, đưa lưng về phía cô.
Tàn thuốc tích tựu từng đoạn trên điếu thuốc không có tan biến, mắt nhìn điếu thuốc sắp làm bỏng tay Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên mới như thể như thình lình hoàn hồn trở lại, lại đưa lên môi hút sâu một hớp.
Mạc Đình Kiên không phải là ngươi thích hút thuốc lá.
Hạ Diệp Chi đứng ở bên cửa an tĩnh đứng hết một lúc, thì xoay lưng dự định đi ra.
Mạc Đình Kiên đem cô đi, Cố Tri Dân bọn họ chắc sẽ không nán lại yến tiệc lâu, cô muốn đi gặp Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên chau mày hỏi cô: “Anh hút thuốc em không quản anh?”
“Anh cũng không thường hút.” Hạ Diệp Chi biết lúc anh không vui mới hút một hai điếu, không có nghiện thuốc gì, đương nhiên cũng không quản anh.
“Vậy bây giờ anh bắt đầu ngày ngày đều hút.” Anh nói, lại từ trong túi áo lấy ra một báo thuốc, ở ngay trước mặt Hạ Diệp Chi hút một điếu, ngậm ở bên mép môi.
Anh hút vào một hơi thuốc, hướng về Hạ Diệp Chi phả ra một vòng khói, đem thuốc kẹp giữa mấy ngón tay, căn bản nghiêm túc hỏi: “Quản không?”