Hạ Diệp Chi nhìn chăm chú vào anh một lát, sau đó đi về phía anh.
Cô vừa chạy tới nơi cách Mạc Đình Kiên hai bước thôi, thì Mạc Đình Kiên đã mất hết kiên nhẫn mà kéo cô vào trong lòng mình.
Khi cô đã an vị trong lòng mình, giờ đây Mạc Đình Kiên mới mạnh mẽ thở phào : “ Hạ Diệp Chi, bản lĩnh của em càng ngày càng to rồi! Ngay cả anh cũng dám gạt!”
“ Nhưng mà cũng đâu có lừa được anh đâu!” Hạ Diệp Chi nói câu này, trong lòng cô thấy có hơi bất bình một chút.
Cô đẩy Mạc Đình Kiên ra : “ Anh ôm chặt quá rồi đó, anh buông em ra đi! Em có chuyện muốn nói với anh.”
Mạc Đình Kiên không những không buông lỏng cô ra, mà càng ôm chặt cô hơn, sau đó anh nói với giọng nghiêm túc : “ Nói như vậy đi.”
“…… Anh như vậy sao em nói được a!” Hạ Diệp Chi bị anh quấn chặt trong lồng ngực, tay chân cũng không thể nhúc nhích.
“ Vậy đổi tư thế khác.”
Vừa dứt lời, Mạc Đình Kiên liền bế cô lên, đi qua giường.
Hạ Diệp Chi biến sắc : “ cứ…cứ như vậy đi!”
Mạc Đình Kiên đặt cô xuống giường, rồi anh cũng nằm lên đó, sau đó lại kéo cô vào trong lòng mình khóa chặt.
“ Được rồi, bây giờ nói đi.”
Hạ Diệp Chi thấy hai người bây giờ nằm trên giường như vậy, biết vậy lúc nãy đứng đó ôm nói luôn cho rồi.
Mạc Đình Kiên hôn trên khóe môi cô một cái, hỏi : “ Tại sao Lưu Chiến Hằng thôi miên em lại không thành công?”
“ Sao anh biết em bị thôi miên ?” Hạ Diệp Chi vô cùng tò mò hỏi anh.
“ Lưu Chiến Hằng vô cùng tự tin về bản thân hắn, nếu như hắn có gan đưa em ra ngoài, thì rõ ràng hắn đã chắc chắn em nhất định sẽ không đi theo anh rồi. Hắn chỉ biết làm những việc không đứng đắn thôi, ngoài thôi miên người khác ra thì hắn còn biết làm gì chứ?”
Mạc Đình Kiên nói đến đây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh băng hơn mấy lần : “ Dù sao đi nữa hắn cũng từng thôi miên anh ở mức độ cao, nên đương nhiên hắn cũng có thể thôi miên em.”
“ Em biết anh thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán ra!” đáy mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, ánh mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào.
Thứ trong lồng ngực của Mạc Đình Kiên nhảy lên một cái, anh cúi xuống định hôn lấy môi cô.
Hạ Diệp Chi bỗng nhiên đưa tay ra che miệng của mình lại, giọng nói ồm ồm : “ Vẫn chưa nói xong chuyện mà!”
“ Hôn một cái đã.” Mạc Đình Kiên rũ tầm mắt xuống, tâm tư trong mắt anh không rõ ràng.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, cô đâu phải không biết Mạc Đình Kiên là người như thế nào.
Nếu cô thật sự để anh ấy hôn một cái, cô nhất định sẽ không bước xuống giường nổi đâu.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng hừ một cái, hôn lên mu bàn tay cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy mu bàn tay mình thật là ngứa a.
Mạc Đình Kiên hôn lên mu bàn tay cô một cái, rồi lại một cái.
Sau cùng, Hạ Diệp Chi thật sự chịu hết nổi rồi, giơ chân lên đá anh một cái : “ Nói chính sự trước.”
“ Tiếp đi.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền quay qua hôn lên mặt cô, hôn lên vành tai trắng nõn của cô.
Hạ Diệp Chi lần này tức giận thật rồi : “ Mạc Đình Kiên!”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên đáp lại một tiếng, sau đó mới không cam tâm tình nguyện mà lùi ra sau một chút.
Hạ Diệp Chi bây giờ mới nói tiếp : “ Anh ta muốn thôi miên em, để em nghĩ rằng chính anh là người hại chết Hạ Hạ, muốn để cho em hận anh. Nhưng mà trong lòng em hiểu rõ nhất, anh rất thương yêu con bé. Lúc biệt thự bị cháy, anh nhất định là đã không do dự mà xông vào cứu con bé.”
“ Lúc anh ta thôi miên em, em luôn nghĩ như vậy. Nếu là như vậy, sự thôi miên của hắn không phải là không có chút hiệu quả nào, nhưng cũng may, là vì có cây bút bi của anh, nên mới không làm cho em bị thôi miên đó.”
Hạ Diệp Chi nói xong, anh yên lặng một hồi, rồi hỏi cô : “ Cây bút bi đâu?”
“ Trong túi của em.” Hạ Diệp Chi nói xong liền nhíu mày : “ Túi của em đâu?”
Mạc Đình Kiên vươn người dậy, tìm túi của Hạ Diệp Chi ở góc giường, sau đó tìm thấy cây bút bi ở trong túi của cô.
Anh cẩn thận lấy cây bút ra, tỉ mỉ xem xét.
Hạ Diệp Chi bĩu môi, hỏi anh : “ Cây bút này của anh rốt cuộc là từ đâu mà có?”
Mạc Đình Kiên quay đầu qua, nhìn chăm chú cô một lát, sau đó mới qua loa mở miệng : “ Người khác cho.”
“ Ai cho?” trước đây Hạ Diệp Chi cũng có đoán cây bút này có thể là cô tặng anh khi còn nhỏ.
Nhưng cô mãi cũng nhớ không ra cô tặng cho anh hồi nào.
Cô thà trực tiếp hỏi Mạc Đình Kiên luôn, còn hơn tự mình đoán già đoán non.
“ Một cô gái nhỏ xinh đẹp.” Mạc Đình Kiên vừa nói vừa nhét cây bút vào túi áo mình.
“ Ê, anh làm gì đó!” Hạ Diệp Chi thấy như vậy, liền vươn tay muốn lấy lại cây bút bi.
Loading...
Mạc Đình Kiên chỉ nghiêng người qua một chút, Hạ Diệp Chi liền chới với, bổ nhào thẳng lên người Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nằm sấp trên người của Mạc Đình Kiên, tư thế này của hai người thật là thân mật.
Cô vừa mới muốn ngồi dậy, thì cảm giác như cánh tay của Mạc Đình Kiên đã quấn chặt lấy eo cô rồi.
Hai cánh tay to lớn của Mạc Đình Kiên ôm chặt lấy cô, khóa chặt cô nằm sấp trên người mình, nhỏ nhẹ nói bên tai cô : “ Bút bi này là của anh, em định làm gì?”
“ Anh còn chưa nói là ai tặng cho anh mà!” Kể từ ba năm trước, Hạ Diệp Chi đã vô cùng tò mò về chuyện này.
Ngữ khí của Mạc Đình Kiên chậm rãi trả lời : “ Không phải đã nói rồi sao? Là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.”
Hạ Diệp Chi trừng mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên cười một cái, rồi tiến sát lại hôn lên môi cô.
Sau đó anh lại chuyển đề tài : “ Sáng mai lên máy bay về thành phố Hà Dương.”
Hạ Diệp Chi dần dần nghiêm nét mặt lại, chấn chỉnh lại ngữ khí : “ Tạm thời chưa về được.”
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên híp lại đầy nguy hiểm, ngữ khí của anh hơi căng ra : “ Hạ Diệp Chi, anh biêt em đang muốn làm gì, nhưng nếu em muốn làm như vậy, vậy thì không có cửa đâu!”
Hạ Diệp Chi biết, suy nghĩ của cô sẽ không thể nào thoát khỏi mắt của Mạc Đình Kiên.
“ Con người của Lưu Chiến Hằng, tâm tư vô cùng kỹ càng. Hắn làm bất kì việc gì cũng không hề để lại dấu vết, là một người vô cùng cẩn thận, nếu em điều tra hắn như vậy, cũng rất khó để điều tra ra hắn rốt cuộc muốn làm gì!”
Hạ Diệp Chi nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy chỉ có ở lại bên cạnh của Lưu Chiến Hằng thì cô mới có cơ hội để tra ra rốt cuộc hắn muốn làm gì, rốt cuộc hắn và Mạc Đình Kiên có mâu thuẫn gì.
Cho nên, cô mới giả vờ như mình bị thôi miên, cố ý nói mấy lời như vậy ở buổi yến hội để lấy được lòng tin của Lưu Chiến Hằng.
Hắn ta vô cùng cẩn thận với người khác, nhưng vô cùng tự tin về bản thân mình.
Hắn luôn xem Mạc Đình Kiên là kẻ thù, lấy việc đánh bại Mạc Đình Kiên là niềm vui. Năm đó hắn đã thôi miên Mạc Đình Kiên thành công, nên càng thêm tự tin về khả năng thôi miên của mình.
Với lý do đó, hắn sẽ không nghi ngờ Hạ Diệp Chi có bị thôi miên hay chưa.
Trong giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên có hơi mang theo tức giận : “ Hạ Diệp Chi, đây là chuyện của anh và Lưu Chiến Hằng, anh sẽ tự mình xử lý.”
Dường như là ngay lập tức, Hạ Diệp Chi đã phản bác : “ Nhưng em muốn giúp anh, giống như anh đã giúp em.”
Hạ Diệp chi đơn giản nói thẳng ra như vậy, khiến cho Mạc Đình Kiên nhất thời sững sờ.
“Mạc Đình Kiên, tuy em không có lợi hại như anh, nhưng em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu, em có thể làm rất nhiều chuyện đó.”
Nhưng Mạc Đình Kiên chả hề bị lòng thành của cô đánh động, anh vẫn lạnh lùng trả lời: “Em có thể làm gì?”
Đột nhiên Hạ Diệp Chi nghĩ ra cái gì đó, cô cười cười nói : “ Em có thể làm được việc mà anh không làm được .”
“ Ha.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, anh hoàn toàn không tin.
Ý cười trên mặt của Hạ Diệp Chi càng sâu hơn, nhẹ nhàng nói : “ Em đã sinh cho anh một đứa con gái, anh có sinh được không?”
Mạc Đình Kiên : “….”