Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho Thời Dũng, để anh ta dẫn người tới đón Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ về nhà.
Lúc Hạ Diệp Chi lên xe, tay nắm chặt tay Mạc Đình Kiên, hơi không yên lòng nhìn anh.
“Yên tâm, dù là lật cả Hà Dương này lên, cũng phải tìm ra Thẩm Lệ.” Mạc Đình Kiên trịnh trọng hứa với cô.
“Ưh.”. Hạ Diệp Chi tin tưởng Mạc Đình Kiên bởi vì anh cho tới bây giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh, nói được nhất định sẽ làm được.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ được đưa về, Mạc Đình Kiên lại về Kim Hải.
Cái gạt tàn thuốc trước mặt Cố Tri Dân đã chất đầy, thậm chí rớt xuống dưới, nửa mặt trên bàn trà đều là tro bụi.
Mạc Đình Kiên đã cai thuốc lâu rồi, có sự giám sát của Hạ Diệp Chi, đã sống cuộc sống mới, anh hơi chịu không được mùi thuốc lá này, sặc đến liên tiếp ho khan vài tiếng, mới bớt đau mà đi tới.
Nghe thấy tiếng ho khan Mạc Đình Kiên, Cố Tri Dân lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, sải bước đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên: “Thế nào? Có tin gì sao?”
Anh ta vốn cũng nghĩ là theo ra ngoài tìm, nhưng bị Mạc Đình Kiên ngăn lại, Hà Dương lớn như vậy, cứ ra ngoài tìm đại, cũng vô dụng.
Lỡ như có tin tức, anh ta ở đây chờ, cũng có thể ngay lập tức chạy tới. . Ngôn Tình Tổng Tài
Mạc Đình Kiên nhìn con mắt Cố Tri Dân đỏ lên, cũng hơi không đành lòng nói ra đáp án để anh ta thất vọng, chỉ có thể an ủi: “Tất cả người và các mối quan hệ có thể dùng, tôi đều đã vận dụng, sẽ sớm có tin tức thôi.”
Sau khi Mạc Đình Kiên tiếp nhận Mạc thi, tình hình của Mạc thị ngày một tốt hơn, bây giờ Mạc thị tại Hà Dương cũng được xem là lớn nhất, có tiền có quyền, muốn tìm một người, là một chuyện rất đơn giản.
“Nhanh là bao giờ?” Cố Tri Dân hơi không khống chế được, tiếng nói khàn khàn: “Đã qua một tiếng, cậu biết một tiếng có thể xảy ra bao nhiêu chuyện không?”
Cố Tri Dân phát cáu, Mạc Đình Kiên cũng không lên tiếng, chỉ trầm mặc nghe.
Anh biết thần kinh Cố Tri Dân đã căng cứng đến cực hạn, nếu không phát tiết một chút, sợ là nhịn không được.
“Đã nhiều năm như vậy, vất vả lắm Tiểu Thẩm Lệ mới đồng ý cùng tôi thử yêu lại, tôi còn nghĩ cuối năm sẽ công khai chuyện này…”
Có thứ gì đó chặn họng Cố Tri Dân, chua xót không thể phát ra âm thanh nữa.
Thẩm Lệ mặc dù đang quen anh ta, nhưng anh ta có thể cảm giác được, Thẩm Lệ không tin mình như trước kia.
Mà anh ta cũng vậy, không có một tia cảm giác an toàn. Luôn có suy nghĩ Thẩm Lệ sẽ rời xa mình.
Anh ta mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy mình vẫn như đang nằm mơ, muốn gặp được Thẩm Lệ, anh ta mới có thể xác định mình không phải đang nằm mơ, là chân thực còn sống, mà Thẩm Lệ cũng thật là bạn gái của anh ta.
Cố Tri Dân liên tiếp hít sâu vài hơi, mới chậm đi tới.
Anh ta cầm lấy cái bật lửa, lại tự đốt cho mình điếu thuốc.
Mạc Đình Kiên ngăn lại, đoạt lấy cái bật lửa trong tay anh ta.
Nộ khí Cố Tri Dân lập tức xung lên, anh ta hét to với Mạc Đình Kiên: “Cậu không cho tôi ra ngoài tìm, bây giờ thuốc cũng không cho tôi hút thuốc? Cậu thật sự cho rằng tôi không dám đánh cậu có đúng không?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ rót cho Cố Tri Dân một chén nước.
Đáy lòng Cố Tri Dân trong nháy mắt cảm động, Mạc Đình Kiên chỉ nói một câu: “Hạ Diệp Chi mua cho tôi rất nhiều bảo hiểm, cậu muốn bồi thường bao nhiêu tiền, thì xem cậu đánh tôi như thế nào.”
Tất cả cảm động trong nháy mắt tan thành mây khói, anh ta thậm chí còn phun hết ra chỗ nước đã uống vào kia.
Nhưng đã uống vào rồi, lại phun ra cũng thật là buồn nôn.