Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Hạ Diệp Chi hơi run rẩy, cô mở cameras, chụp được biển số xe của chiếc xe kia, sau đó mới ôm lấy Mạc Hạ, ngữ khí có phần gấp gáp: “Có thấy đau chỗ nào không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Mạc Hạ lắc đầu, cô bé quay đầu nhìn sang hướng Thẩm Lệ bị bắt đi: “Dì Thẩm….”
“Báo cảnh sát, cũng đã gọi điện cho ba rồi, ba và chú Cố đều giỏi như vậy, dì Thẩm sẽ không có việc gì đâu.” Hạ Diệp Chi nói, âm cuối hơi phát run, lời này là để trấn an Mạc Hạ, cũng là cô tự an ủi chính mình.
Vừa rồi Thẩm Lệ không cho cô lại đây, cô chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện không tốt, mà cô cũng hiểu rõ tình trạng hiện giờ của bản thân, bèn gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên trước, sau đó lại báo cảnh sát.
Từ việc Mạc Hạ bị giữ lại, đến Thẩm Lệ bị kèm chặt hai bên rồi kéo lên xe, tất cả những việc này chỉ xảy ra trong vòng vài phút, căn bản không cho người khác có thời gian kịp phản ứng.
Nhìn từ góc nhìn khác cũng có thể nói kẻ bắt cóc cực kỳ hung ác, đã sớm điều tra về các cô, cho nên mới có thể ra tay nhanh, chuẩn, ngoan độc như vậy.
Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân tới rất nhanh.
Hai người đàn ông đã chạy tới nơi, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc trước Cố Tri Dân uống nhiều như vậy, thế nhưng vừa nghe tin Thẩm Lệ gặp chuyện không may, trong cháy mắt, một cảm giác lạnh run chạy khắp tứ chi thân thể, cả người rét run, cảm giác chếnh choáng say đều bay mất hơn nửa.
“Thẩm Tiểu Lệ đâu? Rốt cuộc sao lại thế này?” Cố Tri Dân chạy vội, cả người đều phập phồng thở, gấp đến mức khóe mắt hơi đỏ lên.
“Thật xin lỗi, Tiểu Lệ bị người ta bắt đi, cô ấy là vì bảo vệ tôi, tôi chụp được biển số xe….” Đáy lòng Hạ Diệp Chi đầy tự trách, cũng rất hiểu tâm trạng của Cố Tri Dân lúc này.
Là cô nói muốn đi mua bản vẽ tranh cho Mạc Hạ, nhưng bây giờ có nói cũng không có tác dụng gì, Thẩm Lệ đã xảy ra chuyện rồi.
Cố Tri Dân lau mặt, bình ổn lại tâm tình rồi nói: “Không có việc gì, không trách em, đưa biển số xe cho anh.”
Hạ Diệp Chi đưa biển số xe vừa chụp được cho Cố Tri Dân em.
Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên lập tức cho người đi tìm kiếm, cho nên anh đến nơi này muộn hơn Cố Tri Dân một chút.
Anh đi tới, nắm nhẹ bả vai Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau không nói gì, tất cả đều im lặng.
Khóe mắt chú ý tới Mạc Hạ đang cúi đầu ngồi bên cạnh, cô bé cúi đầu rất thấp, hai tay nhỏ nắm chặt, không nói một lời.
Mạc Đình Kiên rũ mi, anh đi qua bế Mạc Hạ lên.
Hạ Diệp Chi kể ngắn gọn lại chuyện đã nói qua điện thoại này một lần nữa.
Kẻ bắt cóc kia, ban đầu kèm chặt hai bên Mạc Hạ, là Thẩm Lệ tự mình đổi cho Mạc Hạ.
Ôm Mạc Hạ vào lòng, Mạc Đình Kiên mới thấy mắt cô bé đã chứa đầy nước mắt, Mạc Hạ hút hút mũi, nức nở nói.
“Là con không tốt nên dì Thẩm mới bị người xấu bắt đi…….”
Cố Tri Dân mới vừa nói chuyện điện thoại xong, anh ta cho người đi điều tra biển số xe kia.
Ngày thường Mạc Hạ không phải một cô bé thích khóc, hiện tại bé thật sự rất sợ hãi và tự trách, nhịn đã lâu, cuối cùng mới không nhịn được nữa mà khóc òa.
Cố Tri Dân lòng nóng như lửa đốt, nhưng làm sao có thể đành lòng đi trách Mạc Hạ.
Cố Tri Dân dùng tay chà xát khuôn mặt có phần cứng đờ của mình, anh ta đi tới sờ sờ đầu Mạc Hạ: “Đừng khóc, khóc rồi sẽ không còn là bé con dễ thương nhất nữa, không trách cháu, đừng khóc.”
Mạc Hạ mím môi, cố nín khóc: “Thật xin lỗi.”
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, quả thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cố Tri Dân miễn cưỡng nở một cười trêu cô bé: “Cũng không cần nói xin lỗi, nếu dì Thẩm gặp khó khăn, nhất định Tiểu Hạ Hạ cũng sẽ chủ động giúp đỡ, đúng hay không?”
Mạc Hạ gật đầu không chút do dự.
Cố Tri Dân lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói với Mạc Đình Kiêm: “Tiểu Hạ Hạ bị dọa rồi, đưa con bé về nghỉ ngơi đi.”