Sau khi quyết định về thành phố Hà Dương, Hạ Diệp Chi bèn sắp xếp quần áo.
Lúc cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm để gấp quần áo thì Mạc Đình Kiên bước đến từ đằng sau, lấy đồ trong tay cô qua tự mình ngồi gấp.
Còn gấp đến là tỉ mỉ.
Hạ Diệp Chi nhìn những bộ đồ được anh gấp gọn gàng rồi im lặng quay đầu nhìn những bộ mình gấp trước đó, cô mới thấy anh gấp cũng ngay ngắn y như cô vậy.
“Anh giỏi ghê!” Hạ Diệp Chi sáp đến gần anh rồi giơ ngón tay cái.
Mạc Đình Kiên lườm cô: “Chỉ là gấp mấy bộ đồ thôi mà, lẽ nào trong mắt em anh là thằng ngu hả?”
“Khen anh cũng không được à?” Hạ Diệp Chi hừ một tiếng rồi lại cầm quần áo lên chuẩn bị gấp tiếp.
Loading...
Mạc Đình Kiên lại giơ tay giựt đồ đi: “Ngồi đó đi, đừng có qua đây gây thêm phiền phức.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Mặc dù hôm nay cô đi đi lại lại nhiều nhưng không hề cảm thấy đuối sức, việc này cũng có nghĩa là cơ thể cô mỗi ngày một khỏe lên, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên chỉ biết làm quá lên mà thôi.
Cô mím môi nhưng không đứng dậy mà thay đổi đề tài: “Mai đi mua quà cho Hạ Hạ đi.”
Nhắc đến Mạc Hạ, sắc mặt của Mạc Đình Kiên nghiêm túc hơn một chút rồi hỏi: “Nó thiếu thứ gì?”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười rồi nghiêm túc giải thích cho anh nghe: “Sở dĩ quà gọi là quà không phải vì con bé thiếu thốn thứ gì mới mua cho nó, mà là tặng cho con một niềm vui bất ngờ, bày tỏ tình yêu của anh dành cho con, xây dựng tình cảm cha con là một hành động tốt đó.”
“Không mua về có nghĩa là anh không yêu con bé à?” Mạc Đình Kiên nhíu mày.
“Tất nhiên…” Không phải.
Nhưng cô vẫn còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối bèn thấy Mạc Đình Kiên thờ ơ nói: “Dù sao con bé cũng chẳng yêu anh.”
Mạc Hạ lười chẳng buồn để ý đến anh.
Chỉ là người đàn ông miệng nói một đằng suy nghĩ một nẻo mà thôi.
Sang ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm là người đàn ông nói “Dù sao con bé cũng chẳng yêu anh ấy” đã lái xe đưa Hạ Diệp Chi đi mua sắm.
Bọn họ không kêu Thời Dũng theo, mấy ngày nay Thời Dũng bận tối mặt tối mày nên quyết định để anh ta ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Bởi vì không xác định lúc nào mới về khách sạn nên Mạc Đình Kiên vẫn mang theo xe lăn, nhưng Hạ Diệp Chi không sử dụng ngay lúc mới bước xuống xe mà đợi đến khi mệt rồi mới ngồi, Mạc Đình Kiên cũng không nói gì.
Nhưng mà Mạc Đình Kiên cảm thấy lo lắng cho cô nên bọn họ đi mua sắm quá lâu.
Lúc quay về xe, Mạc Đình Kiên bỏ hết số đồ vừa mua ở hàng ghế sau, lúc ngồi đằng trước lái xe, anh nhìn gương chiếu hậu rồi nói: “Sao mua nhiều đồ con nít thế?”
“Phải đấy, sao mua nhiều đồ con nít thế.” Hạ Diệp Chi tỏ vẻ nghiêm túc rồi bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng chẳng phải em mua.”
Đều do Mạc Đình Kiên mua hết.
Hiệu suất làm việc của Mạc Đình Kiên rất cao, cho dù là đi mua sắm cũng y như vậy, xác định mục tiêu rõ ràng, vừa bước vào cửa hàng đã lấy ngay món mình muốn, trong lúc Hạ Diệp Chi còn lựa tới lựa lui là anh đã chất đồ đầy xe.
Mạc Đình Kiên im thin thít rồi đổi đề tài: “Về nhà thôi.”
Mạnh miệng thế đấy.
Mạc Đình Kiên vừa khởi động máy xe đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy anh đang lái bèn cầm điện thoại qua giúp anh.
Hạ Diệp Chi nhìn màn hình điện thoại rồi nói: “Không có tên.”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn lại, cô bèn đưa điện thoại cho anh.
Mạc Đình Kiên chỉ nói mỗi một chữ: “Nhận.”
Hạ Diệp Chi nhận cuộc gọi rồi đưa máy đến trước mặt anh, cô nghe thấy tiếng anh lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Có việc gì?”