Mạc Đình Kiên không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi.
Cô biết Mạc Đình Kiên không hề nghe cô nói, anh chỉ kiên trì với quyết định của mình mà thôi.
Hạ Diệp Chi quay mặt đi, không muốn anh nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của mình, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà, bác sĩ anh không bị gì hết, không cần nhập viện.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên nhàn nhạt ừm một tiếng.
“Đi thôi.” Hạ Diệp Chi nắm tay anh rồi đi lên phía trước.
Nhưng một khắc sau, cả người cô bị Mạc Đình Kiên bế bổng lên.
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi tức giận nhìn anh: “Em nói rồi, em không sao hết.”
“Em có sao hay không anh tự biết.” Mạc Đình Kiên rũ mắt nhìn cô rồi sải chân cất bước đi về.
Hạ Diệp Chi tự biết bản thân mình không lay chuyển nổi anh.
Loading...
Vốn dĩ cô không muốn làm Mạc Đình Kiên mệt mỏi như vậy, nhưng rồi nghĩ lại thôi thì cứ nghe theo lời Mạc Đình Kiên cho anh vui.
Nghĩ đến đây cô mới thấy tự nhiên hơn một chút rồi vòng tay ôm cổ anh rồi thì thầm: “Thật ra em chỉ mệt một xíu thôi.”
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, không muốn cô nói tiếp.
Hạ Diệp Chi lại cười tít mắt nói với anh: “Em có một chuyện muốn thương lượng với anh.”
Mạc Đình Kiên cất giọng đáp: “Nói đi.”
“Chúng ta về Hà Dương đi, em nhớ nhà rồi.” Hạ Diệp Chi nói.
Mạc Đình Kiên không đồng ý với cô ngay.
Hạ Diệp Chi biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
“Anh đang nghĩ đến chuyện của tiểu Thành đúng không?” Hạ Diệp Chi hỏi anh.
Mạc Đình Kiên im lặng không nói gì, Hạ Diệp Chi coi như anh đang ngầm thừa nhận luôn.
“Chúng ta đi lâu quá rồi, Hạ Hạ còn nhỏ như vậy mà để con bé ở nhà một mình, con bé sẽ nhớ mình lắm đó, em cũng nhớ con rồi.” Hạ Diệp Chi thở dài rồi lại nói tiếp: “Còn chuyện của tiểu Thành cứ làm hết mình rồi nghe theo ý trời thôi, anh phái người ở lại đây tìm kiếm cậu ấy là được rồi, chúng ta về nhà trước đã.”
Cô và Mạc Đình Kiên đã trải qua quá nhiều chuyện, sức khỏe của Mạc Đình Kiên đã không chống chịu nổi dằn vặt và mệt mỏi nữa rồi.
Cô biết trong lòng Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành quan trọng đến mức nào cô cũng coi cậu ấy như em trai ruột của mình.
Nhưng mà trong lòng cô, người quan trọng nhất vẫn là Mạc Đình Kiên.
Bản chất con người vốn ích kỷ.
Cô cũng không cảm thấy mình là người hào phóng rộng lượng gì.
Bước chân của Mạc Đình Kiên chậm lại.
Hạ Diệp Chi biết anh đang suy nghĩ đến những lời nói của cô.
Hạ Diệp Chi cũng không hối anh trả lời cô ngay.
Bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, Thời Dũng lái xe đến đón họ rồi cùng về khách sạn.
Sau khi đến nơi, Mạc Đình Kiên lập tức hỏi ngay tung tích của Mạc Gia Thành.
Nhưng kết quả vẫn khiến cho mọi người thất vọng.
Không hề có chút tin tức nào cả.
Hạ Diệp Chi đề nghị: “Em cảm thấy có thể tiểu Thành không còn ở đây nữa, chúng ta có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
Mạc Đình Kiên nhìn cô rồi chìa tay ra.
Hạ Diệp Chi ngờ ngờ vực vực đưa tay cho anh, rồi cô bị anh kéo vào lòng ôm thật chặt.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Sao thế?”
“Chúng ta về đi.” Giọng nói của anh rất khẽ khàng: “Đưa mẹ anh cùng về nữa.”
“Vâng, chúng ta về căn nhà cũ nhé được không?” Căn nhà cũ mà cô nói đến chính là căn nhà bị cô đốt cháy để chạy trốn, sau đó Mạc Đình Kiên đã cho người sửa sang lại hết rồi.
Trong căn nhà đó có những ký ức đẹp đẽ nhất của cô và Mạc Đình Kiên lúc ban đầu.
Về căn nhà cũ ấy, có thể Mạc Đình Kiên sẽ vui vẻ hơn một chút, sẽ khỏe lại nhanh hơn một chút.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên ngập ngừng rồi lại nói: “Vậy thì chôn mẹ sau lưng căn nhà.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Vâng, Hạ Hạ còn chưa được gặp bà nội bao giờ, chắc là mẹ cũng muốn gặp Hạ Hạ lắm.”